Ngày mai tôi sẽ khác

-

Một câu chuyện tình lãng mạn và đầy vui nhộn cùng cô thiếu phụ hậu đậu, luôn lo sợ. Cùng với những hành vi liều lĩnh cùng “trò lố” của chính mình trong chặng đường chinh phục chàng sản phẩm xóm mới chuyển mang lại Patatras, Julie sẽ sở hữu đến cho mình đọc các giây phút vui chơi nhẹ nhàng đồng thời để ra cho mình đọc câu hỏi: bạn cũng có thể làm điều ngốc ngốc trong đời là vì ai ?


Giới thiệu

Điều ngớ ngẩn ngốc tốt nhất trong đời bạn từng có tác dụng là gì?

Ngu đần độn như vừa chạy cầu thang vừa mặc áo tuyệt nhét cả bàn tay kẹt cứng trong thùng thư fan hàng xóm… chẳng nhằm mục tiêu nhò gì so với những hành động rồ dại cơ mà cô cô gái Julie sau này cố làm để tiếp cận người bọn ông nhưng cô hy vọng khám phá. Bị những ý tưởng phát minh gàn dở liều lĩnh thôi thúc, Julie đang liều mình hành vi để rồi tốt cuộc cũng có thể tìm ra câu trả lời cho câu hỏi: bạn có thể làm điều dại ngốc trong đời là do ai?

Một mẩu truyện tình lãng mạn cùng đầy hài hước cùng cô đàn bà hậu đậu, luôn luôn lo sợ. Với những hành vi liều lĩnh với “trò lố” của mình trong khoảng đường chinh phục chàng hàng xóm mới chuyển mang lại Patatras, Julie sẽ có đến cho chính mình đọc đông đảo giây phút vui chơi nhẹ nhàng đồng thời để ra cho mình đọc câu hỏi: chúng ta có thể làm điều lẩn thẩn ngốc vào đời là do ai ?

Với NGÀY MAI TÔI SẼ KHÁC, Gilles Legardinier vẫn phác họa một khía cạnh hoàn toàn mới của trí tưởng tượng vốn không khi nào khiến ta dứt ngạc nhiên. Cuốn tiểu thuyết mới của Gilles khẳng định điều mà phần đa ai từng xem sách của ông đều đã từng biết: một đặc tài kể hồ hết câu chuyện lạ mắt đánh thức thực chất sâu kín đáo nhất của chúng ta.

Bạn đang xem: Ngày mai tôi sẽ khác


Đọc thử

Bạn đã từng thấy ai tổ chức tiệc mừng ly hôn khi nào chưa? Tôi thì tôi đang thấy rồi. Thường thì chỉ có cô dâu với chú rể tương lai ăn uống mừng là chính. Cứ sản phẩm công nghệ Bảy, bạn ta lại nghe thấy bọn họ bấm tiếng còi inh ỏi, nối đuôi nhau tiến về toà thị chính, còn hôm trước đó thì phát hiện họ kéo bè kéo bè lũ trên phố, ăn diện như hề hay gần như khoả thân. Với một mớ phèng la, chiêng trống, chúng ta phô bày đến đám người hiếu kỳ tẻ nhạt thấy niềm vui sướng khi được giã biệt thời thanh xuân độc thân – nhiều lúc ở cái tuổi quá tía lăm… Nhưng không tới 1 năm sau, khi 19% trong các đố ly hôn theo các số liệu thống kê, thì chẳng còn ai mở hội nữa. À mà có, gồm Jérôme đấy.

Tôi không được chứng kiến hai đám cưới đầu của anh ấy, tuy vậy tôi bao gồm đến dự đám cưới thứ ba. Ba đám hỏi và ba lần ly dị làm việc tuổi cha mươi hai, rõ là vấn đề. Tục ngữ có câu: “Đuối nước mang lại lần vật dụng hai thì đừng đổ trên biển.” Kẻ uyên thâm chẳng lúc nào mạo hiểm tới lần trang bị ba.

Nói nhỏ dại nhé, tôi thấy bữa tiệc mừng Jérôme ly hôn còn thú vị hơn cả mấy cái ăn hỏi của anh ấy. Không hề sự đưa tạo, không hề lễ nghi, vĩnh biệt cảnh diễu chào bắt buộc, bỏ qua bộ váy khiến người ta nghẹt thở, xếp xó phần đông đôi giầy gót cao chót vót hoàn toàn có thể giết người nếu chẳng may vấp ngã, không còn mấy vụ quyên tiều để cải thiện lại đơn vị thờ, không còn thực đơn với số đông món ăn uống ngập ngụa trong sản phẩm nước xốt thiết yếu tiêu hoá nổi, và cũng không hề những câu chơi vô duyên của ông chú Gérard của anh ý ấy – một vị khách hàng không mời mà tới. Chỉ có những người mà anh ấy bao gồm mối contact đúng nghĩa và thành thiệt thú dìm với họ: “Lại lỗi nữa rồi, dẫu vậy mà tôi thích bạn.” Tôi nghĩ là ngay cả khắp cơ thể vợ đầu tiên của anh ấy của nằm trong số đó.

Và chính vì thế nhưng tôi lại sống đây, 1 trong các buổi tối sản phẩm Bảy tháng Mười, trong chung cư xinh xắn chật ních, trong số những người vẫn vui vẻ thiệt sự dựa vào Jérôme. Vẫn còn đấy sớm, mọi tín đồ tươi cười, bàn tán qua lại, và toàn bộ đều nói tới việc anh ấy đã bỏ lỡ những gì, điều gì khiến cho anh ấy yêu cầu nuối tiếc, trong một khoảng không gian khá ư rất thực mà lại nhẹ nhàng. Cứ như là những người dân “thất bại vô danh”. Jérôme mở lời khai tiệc:

– Cảm ơn toàn bộ các bạn đã có mặt tại đây. Tôi chẳng gồm gì để ăn uống mừng, ngoài niềm vinh diệu được quen những bạn. Mọi người trong số chúng ta đều là một phần của đời tôi. Tôi xin được phân tích luôn, rằng số đông món vàng mà các bạn đã hào phóng bộ quà tặng kèm theo cho tôi – quan trọng đặc biệt đối với một vài món – sẽ không còn được trả lại lại. Đêm nay, tôi không hề lễ phục bảnh bao, tôi không hề trông mong chúng ta trả tiền đến tôi đi nghỉ ngơi trăng mật, thậm chí tôi cũng chẳng còn vợ. Nhờ vào sự suy đồi nhưng mà tôi không nghĩ là mình có công dụng sở hữu, tôi trường đoản cú hỏi hợp lý và phải chăng nỗi mong mỏi đến trời tối nay chính là nguyên nhân duy nhất mang tới vụ ly hôn cùng với Marie. Vâng, tôi xin gánh chịu tất. Tôi xin làm tín đồ tệ hại nhất đối với các bạn, xin làm cho kẻ đội sổ, xin làm người sa cơ thuộc cực. Ví như một ngày chúng ta cảm thấy khổ sở, nếu như bạn cảm thấy lỗi lầm vì mình đã thất bại với cảm thấy ân oán trách bạn dạng thân thì hãy nghĩ mang đến tôi và tôi chân thành mong muốn là các bạn sẽ thấy yên tâm hơn.

Tất cả thuộc cười, tất cả cùng vỗ tay, rồi một cô nàng ban đầu kể về chuyện cô bị mang đến nghỉ việc ba tuần trước đó vì đã cười phá vào phương diện một gã con ngữa non vượt khích sẽ ve vãn cô. Cô nghĩ về hắn chỉ là 1 trong những gã thừa đực tính đến chào hàng trong lúc đó chính là vị CEO con trẻ tuổi năng động của chúng ta lớn tốt nhất của sếp cô… Thất nghiệp và một tràng mỉm cười nghiêng ngả. Ráng là rất nhiều người tiếp liền nhau.

Xem thêm: " Quần Lót Nữ Cotton Cạp Cao Thương Hiệu Giá Xưởng Mua 2 Tặng 1

Hết trung tâm sự này đến trọng điểm sự khác, bữa tiệc được khởi rượu cồn siêu nhanh, phần đa người người nào cũng có chuyện để nói cùng với nhau. Chúng tôi không thủ thỉ về truyền hình, cũng không nói đến những sản phẩm công nghệ phù phiếm chiếm phần đoạt vô ích cuộc đời mình. Chẳng ai cần phải uống một giọt nào nhằm trở nên vui nhộn và hưng phấn. Chỉ gồm chúng tôi, những bé người yếu đuối ở mặt nhau. Lúc ta tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, tiệc mừng chiến thắng hay mừng một sự kiện thành công, đã chẳng lúc nào có được khoảng không gian này. Bao giờ cũng bao gồm một minh tinh hay hai bạn trẻ nào đó chễm chện trên khán đài, và đông đảo người sót lại vây xunh xung quanh nhìn. Tất cả thể bọn họ sẽ thắng lợi khi kỷ niệm phần đông thất bại của mình… không hề bục danh dự, không còn những vinh xung quanh hão huyền, chỉ đơn giản dễ dàng là sự sung sướng được sống, được ở kề bên nhau. Gồm thể họ có nhiều nỗi tiếc nuối nuối để chia sẻ hơn là niềm tự hào. Nhưng mà dù sao đi nữa, tối hôm đó, dù vẫn lắng nghe biết từng nào lời thổ lộ, tôi vẫn không dám cất lên lời nào. Quá sợ hãi hãi, vượt xấu hổ với có vô số điều để kể. Nếu như tôi thổ lộ tất cả những gì mình đã làm hỏng, tôi cần hàng tháng để kể, thậm chí, buộc phải kể thật nhanh…

Tôi đến tham dự các buổi lễ hội hôm đó cốt là để đến với Jérôme, quên mang vớ cả, thư giãn, và tôi đã không thất vọng. Tuy vậy những vấn đề kiểu này sẽ không thể ngăn được số trời vốn đã định trước dành riêng cho bạn. Tín đồ ta không khi nào biết được khi nào và bằng cách nào nó ra quyết định rơi xuống đầu bạn. Đối cùng với tôi, đó đó là buổi tối hôm ấy, với sứ trả của tôi gồm cái khía cạnh thật bi hùng cười.

Bước ra ban công để hít thở, tôi thấy mình đang đứng cùng rất toàn những người dân hút thuốc, bọn họ đứng rải rác rít thuốc, dấm dúi như tầy vượt ngục. Trời sẽ về khuya, khá lạnh một chút. Tôi nhìn tuyến đường ở dưới kia. Jérôme sống trên tầng sáu, anh ấy thừa hưởng một mắt nhìn thật đẹp nhất về phía đa số mái công ty và công viên bên cạnh. Tôi tì vào thanh lan can bởi nhôm. Rét buốt. Tôi hít một hơi thật sâu, được lắm, đây đâu riêng gì thứ khí đêm trong lành nhưng mà tôi sẽ hít, rõ là luồng sương thuốc của một kẻ đứng cách đó không xa. Tôi ho một chặp rồi tìm chỗ khác cầu may. Đây, xuất sắc rồi. Vẫn luôn luôn nhẫn nại. Không gian trong lành tràn trề trong phổi tôi. Thanh thản. Từ nơi tôi đứng, tôi nghe thấy tiếng mỉm cười vọng ra từ phía chống khách, hoà thuộc thứ âm thanh ồn ã của thành phố đang say giấc. Một nháng rùng bản thân khoan khoái.

Tôi bước đầu nghĩ về tất cả những chuyện mà lại tôi đã làm qua trong số những tháng gần đây. Tôi cảm xúc đã đầy đủ ổn nhằm nghĩ về điều này với một khoảng chừng lùi, như thể sẽ là chuyện của một ai khác nhưng mà tôi có thể điềm nhiên phân tích. Không tồn tại chuyện khiến cho những sự việc thật sự nảy sinh. Tôi chẳng lúc nào giải quyết không còn được đầy đủ thứ đó. Thừa nhiều, quá thật. Đơn giản là tôi chỉ đi tìm một cái nhìn tổng thể, trung lập, được phân định một cách bình tĩnh, cốt nhằm trong phút giây tin rằng mình đang được an toàn, đang tương khắc và chế ngự thế trận sống vị thế bất khả xâm phạm.


Chính dịp đó tôi bỗng nhiên cảm thấy có ánh nhìn đang dõi theo mình. Tôi ngoái chú ý và phát hiện ra một đại trượng phu trai tương đối trẻ, vận một chiếc áo len ấm chui đầu rộng thùng thình theo phong cách hippy. Thiếu hiểu biết tại sao, nhưng khuôn mặt của cậu ta bỗng khiến tôi ảnh hưởng tới mặt một chú sóc. Đôi mắt đen nhỏ dại ngộ nghĩnh, loại mũi chun chun và các cái răng cần sử dụng để tách bóc hạt. Xin chào khuôn mặt của sứ giả định mệnh. Cậu ta quan sát tôi chuyên chú:

– chào chị! – Xin chào. – Tôi là Kevin, còn chị? – Julie. – Chị là các bạn của Jérôme à? – Như tất cả mọi người đến đây buổi tối nay thôi. – Julie này, điều ngây ngô ngốc nhất mà chị đã có tác dụng trong đời là gì?

Câu hỏi đó không khiến cho tôi hoang mang bằng hầu hết câu trả lời vừa tràn về vào tôi. Tôi rất có thể kể cho cậu ta nghe về lần tôi vừa mặc áo len ấm chui đầu vừa chạy xuống cầu thang để rồi vấp ngã thê thảm với loại đầu bị mắc với hai cánh tay kẹt ngơi nghỉ ống tay áo. Một chân bị gãy, nhị xương sườn bị rạn với vết tím sinh sống cằm yêu cầu mất rộng một tháng new mờ bớt. Tôi rất có thể trả lời cho cậu ta rằng đó là lúc tôi đã sửa ổ cắn điện, tôi bắt buộc dùng cả hai tay để siết chặt phần giá bán đỡ cần đã xảy ra ý tưởng hết sức xuất sắc là cần sử dụng miệng giữ lại sợi dây điện. Tôi chỉ nhận thấy toàn là màu xoàn trong trong cả một giờ đồng hồ.

Tôi có thể trả lời cậu ta mang đến năm chục đáp án, đáp án nào cũng đều nực cười cợt như thế, mà lại tôi chẳng nói gì hết. Thắc mắc của cậu ta so với tôi như một chiếc tát vào mặt. Tôi chưa biết cậu Kevin này là ai, tôi cũng hiểu rõ là mình chưa hề nói gì với cậu ta, ấy vậy mà lại tôi thấy lòng mình đã sôi lên sùng sục. Điều ngốc ngốc độc nhất tôi từng làm ư? Tôi phải nghĩ đã, vì chưng tôi tất cả cả một kho. Tôi có thể tuỳ chọn sắp xếp chúng theo bảng vần âm hay trình từ bỏ thời gian. Duy nhất điều chắc chắn chắn: đối với riêng tôi, lần này, tôi nên trả lời. Tôi sẽ không còn trốn kiêng nữa. Não bộ của tôi ko chừa cho tôi một lối thoát hiểm khẩn cấp cho nào cả. Cứ như thể đó là dấu hiệu nó luôn luôn đợi để buộc tôi phải đương đầu với thắc mắc mang tính hiện sinh nhưng tôi không đồng ý đã quá lâu rồi…

Vậy thì đây, tôi tự nhủ là mình sẽ vấn đáp rất thành thực, thiệt đấy. Chính vì thế cơ mà tôi bắt đầu tìm đến những bạn. Tôi đang kể cho chúng ta nghe điều ngây ngô ngốc độc nhất tôi từng có tác dụng trong cuộc sống mình.

Trích dẫn

Đang cập nhật..

Thể loại


*
trăng tròn cuốn sách văn học nước ngoài hay không nên bỏ qua trong đời - Văn học nước ngoài là một trong những dòng sách tất cả lượng gọi giả và giải thưởng văn chương những nhất trên chũm giới, điều đó chứng minh giá trị cùng sức truyền thiết lập của thể nhiều loại này là cực kỳ to lớn. Hãy thuộc xeotocaocap.com điểm qua 20 cuốn sách văn học quốc tế hay… Đọc thêm