Hoàng tử bé và con cáo

-

Antoine de Saint Exupéry

Vĩnh Lạc dịch

XXNhưng ông vua nhỏ, sau khoản thời gian đi rất rất lâu qua cát, đá với tuyết, cuối cùng cũng tìm kiếm thấy một con đường. Với mọi con phố đều mang đến chỗ có fan ở. – Chúc một ngày tốt lành, em nói.ấy là một trong khu vườn cửa đầy hoa hồng
*
– Chúc một ngày xuất sắc lành, các hoa hồng trả lời.Ông hoàng nhỏ dại nhìn những hoa hồng. Tất cả bầy họ hồ hết giống nhành hoa của em. – các cô gái là ai? Em hỏi họ, sững sờ ghê ngạc.– bọn chúng em là phần lớn đoá hoa hồng, các hoa hồng nói.– A! Ông hoàng bé dại kêu lên.Và em cảm thấy rất nhức khổ. Đoá hoa của em sẽ đã nói với em rằng phái nữ là độc nhất vô nhị trong giống nòi của cô gái khắp trong vũ trụ. Và tại chỗ này có mang đến năm nghìn đoá giống hệt như nhau, chỉ mới trong mỗi một khu vực vườn."Nàng đang ngượng lắm đây, em suy nghĩ thầm, ví như thấy cảnh này. Thiếu nữ sẽ ho rũ rượi và giả bị tiêu diệt cho đỡ ngượng. Còn ta đã phải tạo nên sự vẻ yên ủi vỗ về nàng, trường hợp không, để triển khai chính ta cũng buộc phải xấu hổ, thiếu nữ dám tắt thở mất".Rồi em lại tự bảo: "Ta tưởng ta sẽ giàu lắm với cùng một đoá hoa duy nhất. Mẫu đó cùng với ba quả núi lửa cao ngang đầu gối cuả ta, nhưng mà một quả, bao gồm lẽ, đã tắt mãi mãi, dòng đó chẳng tạo nên ta thành một ông hoàng mập lắm đâu". Và, nằm lâu năm trong cỏ, em khóc.

Bạn đang xem: Hoàng tử bé và con cáo

*
XXIChính vào khoảng đó con cáo xuất hiện. – Chúc một ngày xuất sắc lành, nhỏ cáo nói.– Chúc một ngày xuất sắc lành, ông hoàng bé dại đáp lại định kỳ sự, em trở về nhưng chẳng thấy gì cả.– Tớ đây này, tiếng nói cất lên, ở bên dưới cây táo– Cậu là ai thế? Ông hoàng nhỏ tuổi nói, cậu thật là xinh.– Tớ là 1 trong con cáo, bé cáo nói.– Đến chơi với bản thân đi, ông hoàng nhỏ rủ cáo. Mình bi đát quá..– Tớ không chơi với cậu được. Tớ không được cảm hoá.– à! Xin lỗi, ông hoàng nhỏ nói.Nhưng sau thời điểm suy nghĩ, em hỏi thêm – cụ nào call là "cảm hoá"?– Cậu không phải dân sinh hoạt đây. Cậu đi tìm cái gì?– Tớ đi kiếm những con người, ông hoàng nhỏ nói. Nỗ lực nào hotline là "cảm hoá"?– chủng loại người, cáo nói, họ bao gồm súng và họ. Phiền lắm. Họ cũng nuôi kê nữa. Đó là cái duy nhất lôi kéo ở họ. Cậu đi kiếm gà yêu cầu không?– Không! Ông hoàng nhỏ dại nói, mình tìm bạn. Ráng nào điện thoại tư vấn là "cảm hoá"?– ấy là một trong những điều bị lãng quên quá rồi, cáo nói. Nó tức là " chế tạo ra lên những liên hệ .."– chế tác lên đa số liên hệ?– Đúng như vậy, nhỏ cáo nói. Đối với tớ bây chừ cậu chỉ là một trong cậu nhỏ nhắn hoàn toàn tương đương trăm nghìn cậu nhỏ xíu khác. Với tớ chẳng đề xuất gì sinh sống cậu. Cùng cậu cũng chẳng phải gì sinh hoạt tớ. Tớ đối đối với cậu chỉ là một trong con cáo giống như trăm nghìn bé cáo. Nhưng, ví như cậu cảm hoá tớ, cậu sẽ là độc nhất trên đời...– Tớ ban đầu hiểu, ông hoàng nhỏ tuổi nói. Có một cành hoa ...tớ nghĩ về là thiếu phụ cảm hoá tớ...

Xem thêm: Mô Hình Ảnh Nội Tạng Con Người, Tất Tần Tật Về Cấu Tạo Cơ Thể Người

*
– rất có thể lắm, cáo nói. Có thể gặp gỡ mọi sự bên trên trái khu đất này...– ồ! chưa phải trên trái trái đất này đâu, ông hoàng nhỏ nói.Con cáo dường như chú ý: – bên trên một địa cầu khác à?– Phải.– Trên thế giới ấy, bao gồm thợ săn không?– Không.– gắng thì tốt đấy. Ráng còn gà?– Không.– Chả có điều gì là tuyệt vời và hoàn hảo nhất cả! Cáo thở dài.Nhưng rồi cáo quay trở lại với ý suy nghĩ của nó: – Đời tớ tẻ nhạt. Tớ săn gà, fan săn tớ. Tất cả loài gà phần nhiều giống nhau, và toàn bộ loài fan đều tương đương nhau. Do thế, tớ khá chán. Tuy nhiên nếu cậu cảm tớ, đời tớ vẫn rực nắng. Tớ sẽ phân biệt một bước chân khác hẳn mọi bước đi khác. Các bước đi khác sẽ tạo cho tớ chui ngay lập tức xuống đất. Nhưng bước đi của cậu lại sẽ gọi tớ tự hang chạy ra, như là 1 trong những điệu nhạc. Và cậu hãy chú ý kia! Cậu thấy không, ở kia, đông đảo đồng lúa mì ấy? Tớ không ăn uống bánh mì. Lúa mì đối với tớ là vô dụng. Các cánh đồng lúa mì so với tớ chẳng có gì khêu gợi. Loại đó bi tráng lắm. Nhưng cậu bao gồm mái tóc mầu quà kim. Rứa thì sẽ rất tuyệt một khi cậu cảm hoá tớ! Lúa mì, vốn màu tiến thưởng kim, vẫn gợi cho tớ kỷ niệm về cậu. Với tớ sẽ yêu giờ đồng hồ gió reo trong lúa mì...Cáo lạng lẽ và quan sát ông hoàng nhỏ tuổi một thời điểm lâu: – giả dụ cậu vui lòng, hãy cảm hoá tớ đi, cáo nói!– Tớ vẫn muốn thế lắm, ông hoàng bé dại trả lời, mà lại tớ không có không ít thì giờ. Tớ nên tìm kiếm nhiều bạn và khám phá bao nhiêu sự vật.– tín đồ ta chỉ hiểu được các vật fan ta đã cảm hoá, cáo nói. Loại người hiện nay không còn đủ thì tiếng hiểu vật gì hết. Chúng ta mua đa số vật có tác dụng sẵn ở những nhà buôn. Dẫu vậy không ở chỗ nào có doanh nhân bạn, bé người không có bạn nữa. Trường hợp cậu ước ao có một fan bạn, hãy cảm hoá tớ!– nên làm sao? ông hoàng bé dại hỏi.– phải thật kiên nhẫn, cáo trả lời. Lúc đầu cậu hãy ngồi khá xa tớ một tí, như thế, làm việc trong cỏ. Tớ dưa mắt liếc nhìn cậu, với cậu chẳng nói gì cả. Ngữ điệu là bắt đầu của ngộ nhận. Cơ mà mỗi ngày, cậu rất có thể ngồi gần một tí...
*
*
*
*
Đêm ấy, tôi ko trông thấy em quăng quật đi. Em đang trốn đi không một giờ đồng hồ động. Khi tôi theo kịp em, em bước quả quyết thật nhanh. Em chỉ nói cùng với tôi: – A! Ông lại cho đây rồi...Rồi em cụ tay tôi. Tuy thế em lại dằn lặt vặt nữa: – Ông không đúng. Ông sẽ khổ cho xem. Tôi sẽ sở hữu được vẻ bị tiêu diệt nhưng chưa hẳn là thiệt đâu...Tôi, tôi yên lặng. – Ông biết đấy. Đường xa lắm! Tôi không sở hữu nổi cái thân xác này. Nặng trĩu lắm.Tôi, tôi im lặng. – nhưng lại nó cũng sẽ chỉ như loại vỏ già vứt lại. Những chiếc vỏ già thì bao gồm gì đáng buồn...Tôi, tôi im lặng.Em có hơi nản. Cơ mà em núm thêm một lượt nữa: – đã hay lắm chứ, ông biết đấy. Tôi cũng trở nên nhìn các ngôi sao. Các ngôi sao sáng sẽ là những cái giếng với một cái ròng rọc han rỉ. Tất cả mọi ngôi sao sáng sẽ rót đến tôi uống...Tôi, tôi yên lặng. – đang thật ai oán cười! Ông sẽ sở hữu được năm trăm triệu mẫu chuông, còn tôi, năm trăm triệu nguồn nước...Và em cũng lặng luôn, bởi vì em khóc... – Đây rồi. Ông nhằm tôi bước 1 mình thôi.Và em ngồi xuống bởi vì sợ.
*
Em lại nói nữa: – Ông biết đấy... đoá hoa của tôi... Tôi phải tất cả trách nhiệm! cô gái thật là yếu hèn đuối! chị em thật ngây thơ! thanh nữ chỉ tất cả bốn mẫu gai chẳng thấm vào đâu nhằm mà chống trọi bên trên đời...Tôi ngồi xuống vị không thể giữ lại mình đứng được nữa. Em nói: – cơ rồi... Chỉ tất cả thế thôi...Em không biết một chút, rồi đứng lên. Em bước một bước. Còn tôi, tôi quan trọng nào cử đụng được.Chỉ tất cả một nhoáng chớp màu tiến thưởng gần mặt mắt cá chân em. Em đứng một lúc không cồn đậy. Em không kêu. Em té xuống thanh thanh như một chiếc cây. Cả một tiếng hễ cũng không có, là chính vì cát. XXVIIVà tiếng đây, đúng vậy, sáu năm sẽ trôi qua... Tôi chưa bao giờ kể lại mẩu chuyện này. Những đồng đội gặp lại tôi cực kỳ lấy làm thích hợp thấy tôi còn sống. Tôi đã cực kỳ buồn, mà lại tôi nói với họ: Đó bởi vì mệt...Bây giờ tôi đã nguôi nguôi. Nghĩa là... Không hẳn là như thế. Nhưng mà tôi biết em đã trở về tinh mong của mình, vì sáng mau chóng hôm sau, tôi đã không tìm kiếm thấy thân xác em. Mẫu thân xác chẳng nặng nề gì mấy... Với ban đêm, tôi mê say lắng nghe các ngôi sao. Chúng như năm trăm triệu loại chuông nhỏ...Nhưng có xẩy ra một điều gì đó không bình thường. Loại rọ mõm tôi vẫn vẽ mang lại ông hoàng nhỏ, tôi vẫn quên vẽ thêm cái đai da. Em sẽ không thể như thế nào buộc nó cho bé cừu được.Thế là tôi tự hỏi: " Chuyện gì đã xẩy ra trên tinh cầu ấy? có lẽ rằng con cừu đã ăn mất đoá hoa chăng..."Khi thì tôi từ bỏ nhủ: "Chắc là không! Ông hoàng nhỏ đêm nào cũng đậy hoa trong cái thai kính, cùng em cũng trông chừng bé cừu cẩn thận..." cố gắng là tôi vui sướng. Và toàn bộ các ngôi sao 5 cánh mỉm cười cợt dịu dàng.Khi thì tôi từ bỏ nhủ: "Thế làm sao chẳng có lúc người ta lơ đãng, và thế là đủ! Em đã quên mất, một đêm nào đó, cái bầu kính, hoặc nhỏ cừu lẻn ra ko một tiếng đụng trong đêm..." cụ là những chiếc chuông nhỏ đều biến thành nước mắt!...Đó là một bí hiểm lớn lao. Với bạn, là bạn cũng yêu ông hoàng bé nhỏ nhỏ, tương tự như với tôi, cả ngoài hành tinh này sẽ chẳng còn như cũ ví như như chỗ nào đó, không biết ở đâu, một con cừu mà lại ta không biết, đã tất cả hay là không ăn uống một đoá hoa hồng...Hãy nhìn lên trời. Hãy từ bỏ hỏi: con cừu đã bao gồm ăn hay là không ăn đoá hoa? Và bạn sẽ thấy tất cả đều nắm đổi... Và không một bạn lớn như thế nào lại đọc được chuyện ấy đặc trưng đến nhường nhịn nào!

*
Cảnh ấy so với tôi, là cảnh đẹp tuyệt vời nhất và bi hùng nhất trên cố gian. Nó cũng là loại cảnh ngơi nghỉ trang trước, cơ mà tôi đang vẽ một lần tiếp nữa để bạn nhìn thấy được rõ hơn. Chủ yếu tại chỗ đây ông hoàng bé nhỏ dại đã xuất hiện trên Trái Đất, rồi lại trở thành đi.Hãy nhìn chăm chú cảnh này cho tới khi các bạn chắc rằng bạn có thể nhận ra nó, giả dụ ngày kia bạn du hành sang trọng châu Phi, vào sa mạc. Và nếu bạn tình cờ đi qua đó, tôi xin bạn, xin các bạn đừng vội, hãy rốn lại một ít ngay dưới ngôi sao 5 cánh ! nếu như bấy giờ bao gồm một đứa nhỏ bé đến mặt bạn, ví như em cười, nếu em có mái tóc quà óng, giả dụ em không vấn đáp khi người ta hỏi, bạn sẽ đoán ra đây là ai. Bấy giờ các bạn hãy thương tôi ! Đừng để tôi bi lụy quá nắm này : Hãy viết thư mang đến tôi báo rằng em vẫn trở lại...