Tâm sự ngọt nhất thế giới

-

Mẫn Nguyệt kéo lời nhắn lên trên cẩn thận lại một lượt, xem đi xem lại mấy lần bắt đầu phát hiện cô bé đã gọi sai ý rồi.

Bạn đang xem: Tâm sự ngọt nhất thế giới

Cảm thấy thẹn thừa bạo, Mẫn Nguyệt giãy hai chân, buồn phiền gào khóc. Lập tức vẻ mặt béo phì trở cần khiếp sợ, sợ đến hơn cả nhảy lên tủ lạnh, trốn đi thiệt xa. Điện thoại lại rung lên ong ong, minh chứng có tin nhắn mới, Mẫn Nguyệt khóc tỉ ti nhào nặn nhì má, quá mất mặt, lại ngượng ngùng vì vẫn tồn tại đang thì thầm với hứa hẹn Mạch, ví như như bặt tăm không trả lời lại thì cũng ko lễ phép. Trái lo đề xuất nghĩ một hồi lâu, đàn bà vỗ mặt bộp bộp xốc lại lòng tin rồi mới một đợt nữa cầm điện thoại thông minh lên. đều lời nhắn nhủ vô cùng đơn giản và dễ dàng nhưng lại trấn an được Mẫn – trái tim bé dại mất mát đau đớn ba ngày – Nguyệt. Kỳ thực một chút tâm tư này của chị em sư phụ đều nhận thấy hết ví dụ đúng không? Mẫn Nguyệt quyết định không đậy giấu nữa, thẳng thắn mang lời diễn tả chờ đợi trong lòng nói ra: bài toán Hứa Mạch trả lời tin nhắn rất nhanh như một thang thuốc trợ tim cho Mẫn Nguyệt, tích điện của thiếu phụ đã phục hồi lại đầy cây, ngày hôm sau vui vẻ khôn xiết đi làm. Hôm nay đến phiên con gái trực đêm, tất cả đều y như ngày thường không có gì khác, thiếu phụ bận việc đến 11 giờ rưỡi khuya, đánh giá phòng chấm dứt đang chuẩn bị rửa khía cạnh nghỉ ngơi. Nghĩ về đến sau khoản thời gian ngủ một giấc tỉnh lại là gồm thể gặp gỡ lại sư phụ, Mẫn Nguyệt mừng thầm quá mức không hề buồn ngủ nữa, 1 mình nàng sinh sống lại phòng trực ban viết dịch án. Lúc gần đến 0 tiếng thì smartphone đột ngột vang lên. Từ bây giờ mà có điện thoại thông minh tới thì tám chín phần mười đều mang lại tin tức xấu. Mẫn Nguyệt nghe năng lượng điện thoại, trái nhiên nghe được âm băn khoăn lo lắng ở đối diện: "Đây là khoa cấp cứu, 120 new vừa mang lại một bên nhận, dao gọt trái cây cắn thẳng vào tim, không cầm và dữ không để máu chảy quá nhiều được, người bệnh đã lên cơn sốc, đề nghị Khoa ngoại Lồng Ngực nhanh chóng cho tất cả những người tới hội chẩn" "Được, công ty chúng tôi lập tức đi qua" trong những khi Mẫn Nguyệt trực đêm đã gặp qua vài trường hợp đột phát, vẫn tích lũy được kinh nghiệm ứng phó, cô gái bỏ điện thoại cảm ứng xuống mau chóng chạy tới phòng ngủ của nhà nhiệm, mở rộng cửa report tình huống. Nhà nhiệm Lý vô cùng nhanh làm rõ đưa ra chỉ thị: "Cháu theo bác trải qua đó". Hai bạn đi cho tới phòng cấp cứu, gặp gỡ được dịch nhân là một trong người đàn ông tuổi còn trẻ, sắc mặt trắng như tờ giấy, trên ngực dựng thẳng một con dao, huyết tươi chảy bé dại giọt ẩm ướt băng gạc, lại còn không ngưng tràn ra. Các chỉ số tồn tại đều thấp hơn mức bình thường, thêm cả người bệnh đã thiếu tính ý thức, chú ý qua y như đã cách một chân vào Quỷ Môn Quan. Khoa chẩn đoán hình hình ảnh đã bật kênh màu xanh da trời lá trên phim hình, trong khoảng thời gian ngắn ngủi làm kiểm tra thì các bác sĩ khoa cấp cho cứu cũng đã nhận được phim hình, họ và chủ nhiệm Lý thuộc nhau đàm đạo xem phải phẫu thuật như thế nào, sau cuối quyết định đang do bác bỏ sĩ có kinh nghiệm tay nghề nhiều năm là chủ nhiệm Lý làm mổ chính, phụ phẫu thuật một với hai vẫn do bác bỏ sĩ của ngoại khoa Lồng Ngực đảm nhiệm. Trường hợp của bệnh dịch nhân phải tránh vận chuyển bắt buộc sẽ thực hiện phẫu thuật ngay ngơi nghỉ phòng phẫu thuật mổ xoang của khoa cấp cứu. Bên này thì gọi điện cho bác bỏ sĩ trực ca tối của khoa mang lại đây, bên kia thì nhà nhiệm Lý đẩy giường căn bệnh đi mang lại phòng phẫu thuật, vừa đi vừa dặn dò: "Gọi mang lại kho máu lập cập gửi máu mang đến đây" chị em của bệnh nhân khóc nức nở đuổi theo phía sau giường bệnh, khi đến trước phòng phẫu thuật mổ xoang thì nhà nhiệm Lý tự nhiên nhớ ra gì đó, xoay đầu lại hỏi: "Bệnh nhân có bệnh truyền lây truyền không?" Người bà mẹ sửng sốt, quên cả khóc. Nhà nhiệm Lý cho rằng bà nghe không hiểu, đổi biện pháp khác hỏi: "Con trai của bà gồm bị viêm gan B, sida hay bệnh dịch giang mai không?" Ánh đôi mắt người chị em rung rượu cồn kịch liệt, chần chờ vài giây ấp a ấp úng nói: "Không có, ko có" chủ nhiệm Lý nghi ngại nhìn bà một cái, luân phiên người bước vào phòng phẫu thuật. Tâm thất phải của người bệnh vỡ nát, tiết tràn ra ngập lồng ngực, sau khi mở ngực thì như thấy một biển khơi máu. Thật cẩn thận rút dao ra, tiếp nối là khâu lại miệng vết thương. Tay đề xuất Mẫn Nguyệt vậy ống hút mau lẹ hút huyết ra, tay trái thì không ngừng dùng băng gạc đè lại nỗ lực cầm máu, tuy nhiên lượt xuất huyết quá lớn, vẫn không thấy được rõ điểm xuất huyết. Kho máu đưa máu mang đến chỉ với con số có hạn, cần thiết lắp đầy được lỗ hổng không lòng này, nếu như không thể hối hả khâu lại và cố kỉnh máu, bệnh nhân rất rất có thể sẽ mất máu vô số mà chết. Trước mắt tình huống quá khẩn cấp, chủ nhiệm Lý hạ lệnh: "Lấy tim ra" "A?" Mẫn Nguyệt chớp mắt ngạc nhiên, nhưng loại tình cảnh giành giật từng giây cố này không chấp nhận nghe lệnh rồi chần chờ, Mẫn Nghe nghe theo chỉ thị, nôn nả hành động. Đưa nhị bàn tay vẫn đeo stress vô khuẩn vào vào vũng máu, nắm lấy quả tim lừ đừ nâng lên. Khi không tồn tại máu cản ngăn đường nhìn, nhà nhiệm Lý vô cùng nhanh kiếm được miệng hở, hối hả khâu lại. Sau khoản thời gian lồng ngực được rửa thật sạch buông kìm cầm và không để mất máu ra, quả tim đập quay trở lại như bình thường, ví như như những chỉ số sinh tồn hiển thị đều bình thường thì rất có thể đóng ngực hoàn thành phẫu thuật rồi. Đột nhiên lại xảy ra phía bên ngoài ý muốn. Trong chớp đôi mắt quả tim đập trở lại bình thường kia lại phun ra một mảng máu, bắn thẳng lên trên người Mẫn Nguyệt từ bỏ trán lâu năm xuống cổ. Cảnh ngộ như có cơn mưa đập vào vào mắt, Mẫn Nguyệt theo phản xạ có đk trừng mắt nhìn, nhắm đôi mắt lại rồi mở mắt ra, trước mắt hầu như là một màu đỏ tươi. Hồ Dịch Đạo phụ trách phụ mổ một rất cấp tốc phản ứng được, gửi tay cần sử dụng băng gạc đè lại điểm xuất huyết, quan gần cạnh vị trí nói: "Động mạch nhà bị vỡ lẽ rồi" dung nhan mặt chủ nhiệm Lý buổi tối sầm lại, ra hiệu chưng sĩ gây mê ban đầu phẫu thuật lại. Vày tránh mang đến cá lọt lưới, lần phẫu thuật thứ hai này thực hiện vô thuộc cẩn trọng, trên mặt Mẫn Nguyệt dính đầy máu nhưng mà vẫn ráng gắng kết thúc trách nhiệm. Nàng không có đeo kính bảo hộ mắt cần máu trên trán xẹt qua lông mi, từng giọt từng giọt lẻn qua lông mi chảy vào mắt. Tình cảnh ở khoa ngoại Lồng Ngực cũng tràn ngập máu tanh, mặc dù Mẫn Nguyệt lại thấy tầm nhìn từ trước đến giờ của mình lại trước đó chưa từng hồng như vậy, toàn cục thế giới y như bị quấn trong cái áo màu sắc đỏ. Lại qua thêm 1 tiếng nữa phẫu thuật bắt đầu thật sự kết thúc, người bệnh đã được cứu giúp trở về, Mẫn Nguyệt thiệt sâu thở nhiều năm một hơi. Máu ứ lại xung quanh nàng, cảm giác dính dính, thiếu phụ nhịn không được nâng tay áo lên định lau nhưng mà lại vạc hiện ức chế của đàn bà cũng đầy tiết tươi. Chủ nhiệm Lý cũng thấy được, nhíu mi hỏi: "Bao tay này bị rách hồi nào?" "Có thể là lúc thái sợi không cẩn trọng cắt trúng" Mẫn Nguyệt đáp. Khẩu trang, nón, y phục phẫu thuật của nàng đều phải có máu, một nửa gương mặt của nàng ẩn dưới khẩu trang cũng bị máu nhuộm thành một bé mèo. Vùng bao phủ lông ngươi của công ty nhiệm Lý càng nhíu càng sâu, ngữ khí vô cùng trang nghiêm nói: "Nhanh đem rửa đi, cần sử dụng cồn rửa những một chút" "Vâng" "Có tung vào đôi mắt không?" "Hình như gồm chảy vài ba giọt, hiếm hoi lắm" Mẫn Nguyệt như nghé mới sinh không hại hổ, bạn nữ ngửa đầu như không có gì mà lại cười rộ lên. Phía bên trong con ngươi trắng đen ví dụ kia tất cả một điểm đỏ mắt chói dị thường, chính là vết máu bị khô rạn lại. Công ty nhiệm Lý trọn vẹn đen mặt: "Sao một chút ít ý thức tự bảo đảm an toàn mình con cháu cũng không có vậy hả!? Không đeo kính bảo hộ, dính máu cũng không chịu đi rửa sạch sẽ trước, hứa Mạch không có dạy cháu chuyện này sao?" Mẫn Nguyệt bất thình lình bị cơn lửa giận của công ty nhiệm Lý làm cho dọa sợ, nàng lo lắng gục đầu xuống không đủ can đảm đáp lại. Hồ Dịch Đạo vỗ vai nàng, giúp sức giải thích: "Chủ nhiệm Lý nói đúng đó, kết quả xét nghiệm máu của người mắc bệnh này vẫn không có, cũng ko thể khẳng định là anh ta trọn vẹn khỏe mạnh, mang lại nên chúng ta phải hết sức cẩn thận" "Sau này cháu sẽ chú ý" Mẫn Nguyệt nhỏ giọng đáp. Chủ nhiệm Lý vừa lưu ý đến vừa lo lắng, nhịn không được nói thêm vài câu: "Bác biết cháu ước ao tiến bộ, muốn bộc lộ thật tốt, nhưng lại mà trước tiên cháu đề nghị bảo đảm bạn dạng thân tôi đã an toàn, sau đó mới tính mang lại chuyện cứu người, đọc chưa?" Mẫn Nguyệt liên tục đồng ý không ngừng: "Cháu phát âm rồi, con cháu hiểu rồi" nhìn vẻ khía cạnh hồn nhiên hoàn toàn không biết sợ của nàng, nhà nhiệm Lý rất bất đắc dĩ nói: "Kinh nghiệm của con cháu còn thừa ít, vẫn tồn tại chưa cứng cáp chắn. Quên đi, đợi Hứa Mạch về rồi dạy cháu đi" sau thời điểm tắm ngừng trở về phòng bệnh dịch đã là rạng sáng sủa 5 giờ, sắc trời như được đánh bóng, mặt trời sắp đến mọc lên. Chỉ sau ba tiếng đồng hồ nữa là có thể nhìn thấy sư phụ rồi. Mẫn Nguyệt ôm lấy mong chờ lắng đọng nặng trĩu ngủ đi. Thấm thoắt ngủ được hai tiếng, Mẫn Nguyệt bị đồng hồ báo thức reo tỉnh, vì chưng thiếu ngủ nghiêm trọng nên khiến cho nàng gần như thấy mệt mỏi cả người, chất xám choáng váng nặng trĩu trĩu, dây thần kinh bên huyệt thái dương khiêu vũ lên mơ hồ nước đau. Cô gái dùng sức xuống giường mang đi rửa mặt, nàng cũng có cảm hứng thèm ăn, Đặng Tang đem bánh bao và sữa đậu nành tự căn tin lên, nàng ăn uống được mấy miếng nhạt nhẽo, ngáp mấy mẫu rồi bắt đầu công việc. Cuộc họp sáng sau cùng đã chờ được rồi, mặc dù thế Hứa Mạch vẫn chưa xuất hiện, Mẫn Nguyệt tất cả chút không an tâm sợ kẻ thù có việc chưa làm xong, như vậy yêu cầu qua mấy ngày nữa mới về. Nàng tự an ủi mình, chắc rằng sư phụ đã đi tìm kiếm Viện trưởng báo cáo công tác, có thể một lát nữa sẽ xuất hiện, đường chú ý của Mẫn Nguyệt thường cất cánh về phía cửa, chờ ước ao có bạn đẩy nó vào. Khi buổi họp sáng triển khai được phân nửa, cửa phòng trực ban thật sự bị đẩy vào.

Xem thêm: Cách Chèn Background Trong Photoshop Đơn Giản, Hướng Dẫn Thay Đổi Nền Ảnh Với Photoshop

Mẫn Nguyệt đứng vị trí số 1 tiến ới, mỉm cười khanh khách gọi: "Sư phụ chị về..." Lời còn chưa nói hoàn thành thì bỗng dưng im bặt, tín đồ đi vào chưa hẳn là hứa Mạch mà là người của khoa y tế đã chạm mặt lần trước. Lũ họ vừa xuất hiện tức nói đã có chuyện không tốt. Mẫn Nguyệt nhanh chân lui về phía sau nhị bước, y như đang trốn dịch độc làm sao đó, rất sợ lui không kịp đã bị gặp phải không may. Hai fan của khoa y tế nhìn xung quanh một vòng, mở miệng: "Các chưng sĩ tối trong ngày hôm qua tham gia phẫu thuật tương trợ bệnh nhân bị dao đưa vào tim đều có ở trên đây chứ?" chủ nhiệm Lý phát lên một bước: "Đều nghỉ ngơi đây, mọi người tìm cửa hàng chúng tôi có chuyện gì không?" bạn đứng đầu mang trong túi văn kiện ra một tờ giấy, đưa đến mọi người xem: "Đây là hiệu quả xét nghiệm huyết của người mắc bệnh hôm qua" sau đó chỉ tay vào dòng xoáy chữ trên giấy, đề cao âm lượng chào làng tin bạo phá: "Kháng thể HIV biểu thị dương tính, đã chuyển bệnh nhân vào khoa truyền nhiễm, những nhân viên tham gia âu yếm và trị bệnh bây giờ đi theo tôi đến CDC (*) để nhận xét nghiệm phân cấp cho bậc" (*) CDC: Trung tâm điều hành và kiểm soát và phòng phòng ngừa dịch bệnh. Chống trực ban như rơi vào tầm khoảng lặng chết chóc. Chẳng ai ví dụ hơn từng con tín đồ đang đứng vào đây, kháng thể HIV thể hiện dương tính đại biểu cho mẫu gì, lấy một ví dụ như rủi ro mắn mà bị lan truyền cũng có nghĩa là gì. Không có bất kì ai có thể gật đầu loại vận không may này cả. Bệnh án trong tay Mẫn Nguyệt rơi bạo phổi xuống đất, âm thanh kim loại ma liền kề với gạch ốp men vạc ra giờ đồng hồ vang chói tai, y như tiếng bé phòng không, chấn động đến cả đầu óc của nữ giới đều trống rỗng, cứng đờ đứng tại chỗ. Bên tai tiếp tục vang công bố ong ong, nữ giới thấy tương đối nhiều người vây xung quanh, mở miệng rồi khép miệng, lo lắng nhìn nữ nói chuyện, tuy vậy mà một chữ phụ nữ cũng không nghe thấy được. Mẫn Nguyệt ngơ ngác vơi lắc đầu, sao lại như vậy, nguyên nhân vậy, thiếu nữ nên làm cái gi bây giờ... Công ty nhiệm Lý khôn xiết tức giận, trước lúc vào phòng phẫu thuật ông đã cố kỉnh ý hỏi mẹ của người bị bệnh rằng anh ta tất cả bị căn bệnh truyền nhiễm tuyệt không, trừ khi bà ta thiệt sự không biết, bằng không thì đó chính là cố ý che diếm bệnh án! Nhưng bây giờ không có không ít thời gian nhằm truy cứu giúp trách nhiệm, khăng khăng phải nhanh chóng xét nghiệm phân cấp cho bậc, ví như như CDC nói buộc phải dùng thuốc chống sự thì duy nhất định phải uống càng sớm, như vậy tỉ lệ thành công xuất sắc càng cao. Vào cúng điểm cốt lõi này chỉ gồm Chủ nhiệm Lý new trấn an được tình hình, ống một tay này kéo hồ nước Dịch Đạo đang khiếp sợ, một tay tê kéo Mẫn Nguyệt hiện nay đang bị dọa mang lại choáng váng, bình tâm đưa ra phán đoán: "Đừng hoảng hốt, bây giờ theo bác đến CDC, sợ cũng vô ích thôi, các cháu là bác sĩ lâm sàng cần hiểu rõ làm như thế nào" Vừa rồi sợ hãi quá mức thậm chí là quên cả khóc, bây giờ vừa rước lại được một chút lòng tin thì nhanh chóng viền mắt đã ướt nước. Mẫn Nguyệt nhắm đôi mắt theo bọn họ ra ngoài, hai mắt cô bé đẫm lệ, chị em vừa new trở thành bác sĩ nội trú, thiệt vất vả thừa nhận Hứa Mạch làm sư phụ, toàn bộ chỉ vừa new bắt đầu. Lỡ như chỉ rất có thể dừng lại trên đây, vậy thanh nữ nên làm những gì bây giờ? Nàng hoàn toàn có thể làm được gì chứ? thanh nữ thật sự không biết. Trần tư Điềm cùng Đặng Tang đều phải sở hữu vẻ mặt cần thiết tin được, mà lại mà kế bên nhìn theo bầy họ ra đi cũng bắt buộc giúp được gì. Trong lòng hai fan bị băn khoăn lo lắng trầm trọng ép đến không nói cần lời, trầm mang đưa lũ họ lên xe pháo công vụ của căn bệnh viện, hóng khi xe mất tích khỏi khoảng nhìn mới từ từ tìm kiếm lại một lý trí, tự hỏi bước tiếp theo sau nên làm sao. Đặng Tang run rẩy hỏi: "Có phải nói với mặc gia một giờ không?" Tay Trần tư Điềm vơi run lên, nàng nói: "Cô hotline cho mặc gia đi, tôi mang lại Khoa Nội Tim Mạch một chuyến" Biết cô gái muốn đi tìm Thẩm Phi ngay mặt nói với kẻ địch là Mẫn Nguyệt đã xẩy ra chuyện, Đặng Tang gật gật đầu, lấy điện thoại cảm ứng thông minh ra xoay fan yên yên đi cho góc tường. Bản thân phái nữ ngồi bên trên xe như thế nào, mang đến được trung trung ương CDC như vậy nào, bác sĩ hỏi đa số gì, Mẫn Nguyệt đều không còn có ấn tượng, đại não giống hệt như đã chết, công dụng đọc viết cũng xuất hiện thêm bất thường, vào đầu trống rỗng, chỉ để lại một câu nói --- "Bệnh nhân không từng đón nhận qua đợt điều trị nào, chỉ bao gồm 16 tế bào CD4 (*) bên trên mỗi mm khối mà lại thôi, hoạt tính của virus trong khung hình rất cao. Công dụng đánh giá của cô ý là giai đoạn hai, mức độ lây nhiễm siêu cao" (*) CD4: Tế bào T-CD4 là 1 phân nhóm quan trọng nhất của tế bào lympho T. Công dụng chính của chính nó là phân biệt kháng nguyên lạ cùng điều hòa hệ thống miễn dịch của cơ thể. Nếu như tế bào CD4 rẻ thì khối hệ thống miễn dịch cũng yếu đuối đi. Tứ chi nàng trọn vẹn lạnh lẽo, địa điểm trong lồng ngực vốn buộc phải tung tăng nhảy nhót lại một mảnh yên lặng. Giống hệt như nghe gọi được lại như không hiểu được. Mẫn Nguyệt kéo bước đi nặng nề từng bước đi thoát khỏi phòng, mờ mịt đứng bên phía ngoài hành lang. Khía cạnh trời chiếu sáng rực rỡ, chiếu lên các tán cây xanh tươi bên cạnh, giờ người ầm ĩ náo sức nóng như thường xuyên lệ của hồng trần. Mẫn Nguyệt lẳng im nhìn, như fan ngoài cuộc bị vứt bỏ, trung khu lạnh lẽo, thiệt cô độc. Hồ nước Dịch Đạo từ bỏ trong hộ gia đình khác đi ra, thấy một màn do vậy sợ đến tim thốt nhiên nhiên kết thúc đập, mau lẹ chạy lên chũm cánh tay nàng khỏe khoắn kéo trở về: "Em muốn làm gì vậy hả?" Đáy mắt Mẫn Nguyệt xuất hiện thêm một tầng độ ẩm ướt, nàng u ám bất lực ngẩng đầu: "Em còn rất có thể làm gì nữa sao?" Vừa rồi sắc đẹp mặt của cô bé xám như tro tàn, lại đứng mặt cửa sổ, hồ nước Dịch Đạo tưởng thiếu phụ nghĩ lẩn quẩn trong tim muốn làm cho chuyện ngốc, bây giờ thấy con gái như vậy nhịn ko được nhức lòng hơn. đàn bà ngày thường luôn bật cười khanh khách, góc nhìn như đựng mật ngọt, ấn mặt đường như gồm hoa, còn hiện thời viền đôi mắt đỏ ửng, trong mắt đầy tơ máu, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống, ánh nhìn hồn nhiên mà tuyệt vọng, như một con nai xẻ xuống vách núi, bị gãy chân sẽ bất lực hóng chết. Hồ nước Dịch Đạo ko kiềm được khóe đôi mắt phiếm hồng, muốn an ủi nàng nhưng chần chừ phải nói từ bỏ đâu. Cậu tận ánh mắt thấy Mẫn Nguyệt từng bước trưởng thành, nàng cố gắng bao nhiêu thì lại không đành lòng bấy nhiêu. Thử hỏi có ai chấp nhận được cuộc sống và sư nghiệp của chính bản thân mình vừa mới ban đầu khởi sắc đẹp lại thình lình đối diện với phiên bản tuyên án vô tình này không? nhưng lại mà bác bỏ sĩ thì chưa bao giờ từ vứt hi vọng, dù chỉ là phần đa hạt tia sáng mờ nhạt cũng yêu cầu vững vàng bắt lấy, quyết không từ bỏ. Vị vì, ví như như chưng sĩ cũng từ bỏ vậy thì bệnh nhân phải đem hi vọng của chính bản thân mình gửi gắm cho ai? vì vậy hồ nước Dịch Đạo nói: "Hiện trên chuyện rất có thể làm chính là phối hòa hợp điều trị, đề nghị uống dung dịch thì uống thuốc, bắt buộc kiểm tra thì kiểm tra, mức độ lây nhiễm không hẳn một trăm tỷ lệ thì vẫn còn cơ hội mà đúng không? Đừng tự bỏ" toàn thể nhân viên tương quan đều đã xét nghiệp phân cấp cho bậc, ngoại trừ Mẫn Nguyệt thì những người khác phần lớn là quy trình 1, không đề xuất dùng thuốc phòng chặn. Sau khi điền phiếu dấn thuốc xong, cậu gửi thuốc đến Mẫn Nguyệt, dặn dò con gái nhất định cần uống dung dịch đúng giờ, mang đến dù công dụng phụ rất mạnh mẽ nhưng cũng bắt buộc tự ý ngưng thuốc, nếu như có chút không khỏe khoắn thì lập tức liên hệ với trung trọng điểm CDC. khía cạnh khác, quan tâm đến đến lòng tin và tâm lý của con gái không tương thích với các bước có cường độ dài ở căn bệnh viện cần phía bệnh viện lưu ý đến cho phụ nữ nghỉ ngơi một thời gian, để xem ý kiến của bạn dạng thân nàng. Mẫn Nguyệt bây giờ đang sợ hãi lo sợ, nghe ngừng một lời dài thì mê man, không biện pháp nào hấp thụ được ngôn từ trong đó. Nhà nhiệm Lý vỗ vai nàng, ý kiến đề nghị nói: "Cháu rất có thể ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, tiếp nối thì đến phòng khám dịch làm việc. Cả ngày ở bên rất bi quan bực, ngược lại sẽ khiến cháu quan tâm đến nhiều thêm thôi" Mẫn Nguyệt nhìn Hồ Dịch Đạo, cậu cũng đồng ý nói: "Anh suy nghĩ em đi làm việc thì sẽ giỏi hơn" Mẫn Nguyệt rủ mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Được rồi, em nghe hầu hết người, mang đến phòng khám dịch làm việc" các bước cụ thể sắp tới xếp ra làm sao đó là chuyện của khoa ngoại Lồng Ngực, khoa y tế không cần nhúng tay vào, tiếp tiếp nối còn phải viết report lên cấp trên về sự việc lần này cần hai người của khoa y tế đã xin đi trước. Vài nhân viên cấp dưới của khoa cung cấp cứu cũng đi theo làm kiểm tra cũng vày còn quá trình trong tay nên yên ủi Mẫn Nguyệt vài ba câu rồi tách đi. Nhà nhiệm Lý bố trí nói: "Tiểu Hồ con cháu đưa Mẫn Nguyệt về bên đi, sau đó cháu cũng nghỉ ngơi hai ngày rồi hẳn quay trở về đi làm" "Vâng, nhà nhiệm" Về cho nhà, giầy cũng chẳng thèm đổi Mẫn Nguyệt trực tiếp đi vào phòng khách, nhì đầu gối nhão nhoẹt quỳ rạp trên sofa, vùi phương diện vào gối sofa, lúc đầu là khóc thút thít, sau đó tiếng khóc dần lớn hơn, ở đầu cuối là hu hu vỡ òa. Béo bệu nằm ngủ gật bên trên ghế quý phi bị động tĩnh này làm cho giật mình tỉnh lại, nó quan tiếp giáp một chút, thuộc cấp nhẹ nhàng nhàn nhã đi qua ngồi xổm trước phương diện Mẫn Nguyệt meo một tiếng, giống như đang hỏi Mẫn Nguyệt làm sao vậy. Vừa rồi làm việc trước mặt người khác nàng không đủ can đảm vỡ òa, bây giờ xung quanh không có ai liền lớn tiếng khóc, hệt như muốn đem toàn thể ủy chết thật và lo sợ phát máu ra ngoài. Giờ meo yếu đuối ớt bị âm nhạc gào khóc lấn át, béo phì kêu một hồi thấy Mẫn Nguyệt không chú ý tới nó ngay tức khắc nâng bạn lên sử dụng thân thể lông xù của chính bản thân mình che dựa lên buộc phải cổ mát mẻ của Mẫn Nguyệt, bàn chân thướt tha đầy thịt chạm lên khía cạnh Mẫn Nguyệt, vỗ nhẹ hai cái. Mẫn Nguyệt xoay đầu qua, nhận thấy mèo con thì sẽ càng khóc thương trung ương hơn: "Sau này chị ko thể âu yếm em nữa rồi, phải làm sao với em đây" Điện thoại một đợt tiếp nhữa vang lên, Mẫn Nguyệt đôi mắt điếc tai ngơ ôm mèo khóc mang đến trời khu đất mù mịt, mãi đến lúc một khúc nhạc piano vang lên, chính là nhạc chuông thiếu phụ cài riêng mang đến Hứa Mạch. Mẫn Nguyệt vệ sinh nước mắt, khịt khịt mũi, lấy điện thoại thông minh trong túi xách tay ra, mở loa ngoài, vừa mở miệng phát hiện giọng mũi nồng nặc: "Sư phụ" "Em vẫn ở đâu?" hẹn Mạch thẳng hỏi. Mẫn Nguyệt khóc mang lại não thiếu thốn oxy, choáng váng đáp: "Em làm việc nhà" "Em ở kia chờ, chị mau lẹ tới" hứa hẹn Mạch nói xong xuôi trực tiếp ngắt điện thoại, tổng thể cuộc trò chuyện không mang lại 10 giây. Mẫn Nguyệt lại càng u ám hơn. Khoảng cách không mang đến nửa phút, điện thoại thông minh lại vang lên, lần này là Thẩm Phi. Mẫn Nguyệt nối tiếp cuộc gọi, bắt đầu vừa alo một tiếng địch thủ lập tức quát: "Bây tiếng em đang ở đâu đó? Sao không nghe năng lượng điện thoại? Em mong muốn chị lo bị tiêu diệt sao!?" Cơn giận của Thẩm Phi chạy dọc theo tín hiệu của điện thoại cảm ứng đổ hết xuống biển rồi lại ập lên đầu Mẫn Nguyệt, quát thiếu phụ đến hoàn toàn hôn mê. "Em bao gồm biết chị call em từng nào lần rồi không? Chị đi khắp nơi đều không tìm được em, lại không đủ can đảm gọi mang đến dì cùng chú, thiếu hụt chút nữa chị đã gọi công an báo nguy rồi kia em biết không?" Thẩm Phi gào thét một trận, đùng một cái mũi đau xót, bên trong giọng nói với theo giờ khóc, "Chị đã nghĩ em thiệt sự xẩy ra chuyện rồi... Em có biết chị sợ chũm nào không hả?" Nghe nữ giới khóc như vậy, Mẫn Nguyệt cũng một đợt nữa thấy khổ sở, chớp đôi mắt, lách bóc tách lách bóc rơi nước mắt. "Đã uống thuốc ngăn ngừa chưa?" "Vẫn chưa" Chỉ toàn lo khóc, không có chăm chú đến vật gì khác. Thẩm Phi một đợt tiếp nhữa phát hỏa: "Mau uống đi! bây chừ lập tức đi uống thuốc! nhị phút sau chị call lại mang lại em" thông thường sau lúc phân chia quá trình thì trong vòng 24 tiếng yêu cầu 1 2 »