Ở nhà nhất mẹ nhì con

-

Tôi không tồn tại ý định nói tiếp ý của câu ca dao đồ vật hai “ra con đường lắm kẻ còn giòn rộng ta” vày mình không đủ trải nghiệm và hiểu biết để đoan chắc rằng “lắm kẻ” đó tất cả “giòn” hơn hay là không “giòn” rộng ta. Tôi chỉ xin nói về một vài từng trải nho nhỏ dại khi “ra đường” để có dịp nhìn lại mình khi “ở nhà” với những mối quan hệ “mẹ con” thân thuộc.

Bạn đang xem: Ở nhà nhất mẹ nhì con


*

Tôi hiện tại theo học trường MCU (Mahachulalongkornrajhavitthayalaya

ChiangMai Campus), Thái Lan. Lớp tôi sinh viên đến từ những nước ở kề bên Thái Lan như Lào, Campuchia, Myanmar, Nepal… Đó quả là trải nghiệm khôn xiết mới cho tất cả những người lần đầu đi nước ngoài, được học tập trong môi trường xung quanh mà xung quanh toàn hầu như tiếng nói mình ko hiểu. Bao gồm lẽ các bạn sẽ nghĩ phần đông nước “quanh quanh mình” bởi thế thì cũng ko có khác hoàn toàn gì nhiều để buộc phải bỡ ngỡ. Vâng, quả đúng là vậy. Không tính vài khác hoàn toàn “ngộ ngộ” thì không tồn tại gì lớn khiến tôi buộc phải “học để thích nghi”. Tuy nhiên cũng có thể có đôi điều còn nếu như không “ra đường” như vầy thì tôi sẽ không nghĩ, không cho là lại, nghĩ các đến. Xin kể vài chuyện:


*

Một buổi học không tính trới

Như vẫn nói, sinh viên lớp tôi đến từ khá nhiều nước nên trong các tiết học thường có những buổi thuyết trình, ra mắt về mỗi giang sơn hoặc Phật giáo nước đó. Thường trong số buổi này, đông đảo “lấn cấn” tốt xảy ra: về lịch sử, về văn hóa, về lãnh thổ, về truyền thống… thân các đất nước hay trong và một quốc gia. Tuy không lớn, không rõ, không tranh cãi xung đột nhưng vẫn là những lấn cấn, nhưng mà lấn cấn, như ai đó đã ví von “hạt cát trong giày” đi sát cũng chịu được, ra đi phải rước ra.

Chuyện là mọi khi thuyết trình, mang lại phiên vn hoặc Phật giáo vn thì shop chúng tôi (công dân, tu sĩ Việt Nam) hơi vấp víu. Nếu biểu lộ với tư biện pháp công dân Việt Nam, sẽ có hai nhóm: nhóm người việt và nhóm người Khmer (hay gọi cho đúng là nhóm bạn Kinh với nhóm người Khmer?). Nếu bộc lộ với tư bí quyết tu sĩ Việt Nam, cũng trở nên có hai nhóm: nam tông cùng Bắc tông.


*

Trong lớp học

Về điều đầu tiên, gồm một chuyện tôi thấy thú vui là thường khi biểu diễn chung về Việt Nam, những sư Khmer vẫn ở trong nhóm nước ta nhưng lần kia diễn giả về văn hóa truyền thống các nước, những sư Khmer lại qua bên nhóm các sư Campuchia! Đứng thẳng trong tình huống này góp tôi làm rõ hơn điều vẫn thường xuyên được nghe: biên cương lãnh thổ đôi lúc không nên là biên giới văn hóa và trong vô cùng nhiều phương pháp để xác định, khẳng định một con bạn thì văn hóa là tấm căn cước có mức giá trị hơn cả.

Một chuyện độc đáo nữa là vào buổi biểu hiện gần đây, cô giáo yêu cầu mỗi đội vẽ hình bản đồ, quốc kỳ, biểu tượng của từng quốc gia. Nhóm vn có sáu thành viên, nhị thầy bạn Kinh và bốn sư Khmer. Hôm kia một thầy, một sư ngủ học, còn tôi và bố vị. Mọi cá nhân trình bày một phần. Đến phần phiên bản đồ, vị sư Khmer vẽ thêm một mặt đường phấn chừng dưới thành phố Hồ Chí Minh! Đến khi nói, vị ấy cũng nói đến chuyện lịch sử hào hùng lãnh thổ, chuyện fan Khmer nói hai thứ tiếng, chuyện nhị mươi kiểu mốt tỉnh thành fan Khmer sinh sống. Vị giáo viên Mỹ có vẻ biết chuyện và vồ cập nên hỏi thêm vài điều. Về phần mình, tôi vắng lặng đứng nghe. Tôi chần chừ nhiều về những sự việc này, lại càng không chắc hẳn về các gì bản thân biết. Xin nói thêm là gồm lần nhóm các sư Campuchia thuyết trình, những vị ấy đã trình diễn hai bản đồ của Campuchia, một cũ một mới. Cái cũ, bờ cõi Campuchia bao gồm phần phía tây nam Bộ nước ta và 1 phần Thái Lan. Cũng một dịp, ngay lập tức từ dịp chân ướt chân ráo vô lớp, một vị sư Khmer học năm thứ hai đã đi vào trò chuyện với hỏi tôi những sự việc này.

Điều lắp thêm hai, Phật giáo Việt Nam.

Cũng một cụ thể thú vị: có vẻ mỗi khi chúng tôi thuyết trình Phật giáo nước ta thì những nhóm khác hết sức hào hứng hỏi! Những thắc mắc phần nhiều là đáng yêu và dễ thương và khiến cho mọi fan cười ồ. Đại các loại như: những thầy được đá banh nên không? các thầy được lái xe đề xuất không? các thầy được chơi bầy phải không? các thầy được học kungfu phải không?(coi tìm hiệp dĩ nhiên luôn)... Có lẽ rằng sinh viên vào lớp 7/8 cho từ những nước Phật giáo nam giới tông và còn trẻ bắt buộc cảm thấy lạ, mong biết. Tuy nhiên (vâng, dĩ nhiên phải gồm tuy nhiên), hơn một lần bầu không khí lớp học tập trầm xuống. Đây là một lần như vậy:

Cũng trong buổi biểu lộ gần đây, khi ra mắt về những hình tượng của nước ta (chúng tôi lựa chọn Chùa Một Cột, áo dài và nón lá, ko biết đúng chuẩn không), tôi tất cả nói rằng mẫu nón lá này khôn xiết quen thuộc, thân thương với những người Việt. Cả phái mạnh lẫn nữ, cả già lẫn trẻ những đội. Đội đi chơi. Đội đi làm. Đội trên đồng lúa. Đội giữa thị thành. Cùng đội đi chùa. Rồi cả chư Tăng, chư Ni cũng đội. Đến phiên tôi cũng làm buồn bã một người Phật tử sẽ lỉnh kỉnh tư trang mà còn vác từ việt nam qua đây một chiếc để đậy nắng Thái (bên cạnh ý thiết bị tất nhiên: khoe nón lá Việt!). Đến phần để câu hỏi, một vị sư Myanmar lên tiếng:


*

- nguyên nhân chiếc nón này dành cho người thế tục mà lại chư Tăng Ni lại đội? với chư Tăng cũng nhóm nón tương tự chư Ni nữa?

Lớp lao xao ý kiến. Phần lớn là nói vị ấy cần nhìn rộng hơn một chút, đây đơn giản chỉ là truyền thống, là văn hóa. Gia sư hỏi sư thấy có vụ việc gì cùng với chuyện này tuyệt sao. Vị ấy đáp:

- Tôi chỉ nghĩ rằng tu sĩ tránh việc đội nón lá thôi. Mặc mẫu áo tu là đủ rồi.

Một vị sư Khơ Me trả lời:

- Chỉ gồm chư Tăng Bắc tông đội, chư Tăng nam tông thì không.

Thực ra lúc mang cái nón lá qua đây cùng đội đến lớp hàng ngày tôi cũng có nghĩ đến chuyện này. Tôi trả lời:

- Xin nghĩ như vậy này: sinh hoạt Thái Lan, chư Tăng sử dụng dù để che nắng bít mưa. Dù này cũng giống người thế tục, rồi những vị tu phái nữ cũng dùng. Vậy có sự việc gì chăng? và dép nữa, cũng giống người rứa tục. Mang đến nên, kiểu như chư Tăng tại chỗ này mang dù, sở hữu dép vì là vấn đề cần thiết, việc cửa hàng chúng tôi đội nón cũng vậy.

Xem thêm: Cuộc Đời Và Sự Nghiệp Của “Minh Tinh Màn Bạc” Thẩm Thúy Hằng


*

Áo dài và nón lá trong bức ảnh về nước ta do sinh viên xứ sở nụ cười thái lan vẽ nhân cuộc thi sáng tác tranh chủ đề Asean tại MCU

Áo dài với nón lá trong tranh ảnh về việt nam do sinh viên xứ sở của những nụ cười thân thiện vẽ nhân cuộc thi sáng tác tranh chủ thể Asean trên MCU

Mọi người có vẻ bằng lòng cùng với câu vấn đáp đó, riêng biệt tôi lại tự dưng gờn gợn chút nào đấy sau điều vừa nói.

Đó là đôi chuyện lấn cấn thú vị.

Và tôi học được gì trường đoản cú những sự việc đó?

Vâng, tôi học được rằng nên ra đường, đi khỏi căn nhà quen thuộc, quan hệ mẹ nhỏ thân thiết, để không biến thành nhìn hầu như việc theo phong cách “con bản thân là nhất”, “con hát người mẹ khen hay”.

Thú thực khi nghe tới và thấy các sư Khmer làm, nói như vậy, tôi đã nghĩ: tất cả cần phải phức hợp lên bởi thế chăng, độc nhất là tu sĩ nữa? phần đa chuyện hồi trước thì để cho qua đi, đều thứ vẫn xuất sắc mà… tuy thế tôi bỗng nhiên thử để mình vào một hoàn cảnh tương tự: giả sử vì lý do nào đó, có sự mập mờ, đảo lộn trên bạn dạng đồ và trong chủ quyền lãnh thổ việt nam và trung hoa thì liệu tôi tất cả làm y như các sư này không? Tôi đang nói với đồng đội các nước rằng cửa hàng chúng tôi là người nước ta đang sinh sống làm việc vùng đất đó, nói ngữ điệu đó? Tôi đang vạch một đường phấn trắng? Vâng, dĩ nhiên!

Mọi đối chiếu đều khập khiễng, tôi chỉ mượn lời nhằm đạt ý. Xin đừng nhận định rằng tôi đang giới thiệu một tóm lại gì về lịch sử vẻ vang hay định bàn thảo thời sự. Thành thật tôi lần chần những chuyện ấy. Tôi chỉ ước ao nói rằng khi nhìn ở một góc độ khác, lúc đặt mình vào địa chỉ của họ, ta hiểu điều bọn họ làm, ta biết rằng lưu ý đến của mình không phải chân lý. Bởi vì tôi có để ý đến như trước đây, rằng các sư Khmer làm tinh vi vấn đề, vày tôi ko ở trong thực trạng chư vị ấy. Tôi nói với tư thế người mạnh mẽ phán bảo loại nhăn mặt của tín đồ đau bụng là yếu hèn mềm, là có tác dụng bộ, có tác dụng quá. Nếu vẫn sống trong nước, địa điểm mà bản thân là đa số và giờ đồng hồ nói của khá nhiều đó được xem như sự thật, thì chắc hẳn rằng tôi đang còn giữ hầu như phán quyết trước giờ của mình.

Quả thật, tự khi gồm dịp tách bóc mình ra khỏi môi trường thiên nhiên quen thuộc, mang đến nơi lạ, biến chuyển thiểu số, tôi được xem lại các tóm lại mình coi như mặc định.

Là người việt Nam, tôi hiếm hoi đã đành, thú vị không chỉ có thế khi còn được là số ít đối với cả những tín đồ nói giờ đồng hồ Việt! Thêm nữa, như chú ong nâu đậu bên trên đóa hoa vàng, tôi nổi bật trong những buổi họp hành đông người. Trong vị vậy đó, tôi đưa góc nhìn lại truyền thống lịch sử của mình, và nhìn vào lòng mình. Nhìn lại truyền thống của bản thân mình để biết đâu là chân quý hiếm của truyền thống cuội nguồn ấy. Chú ý lại lòng, từ hỏi mình đã mang theo vốn liếng gì từ căn nhà đó nhằm đủ sinh sống giữa quê bạn một giải pháp đàng hoàng mà không phải đi vay mượn mượn. Mới thấy số đông gì mình đến là đương nhiên đúng lại không dĩ nhiên đúng chút nào, và số đông gì ko hay thực ra lại hết sức hay.


Quay quay lại chuyện ra đường và nghỉ ngơi nhà, bà bầu con và tín đồ lạ. Như câu nói nào đó: fan ta buộc phải giống nhau một ít để phát âm nhau và không giống nhau một chút nhằm yêu nhau. Chừng nào các bạn chưa thấy tôi cũng chẳng khác gì người kia, hầu hết là đầy đủ con người bình thường, đến chừng ấy, suy xét mà bạn cho rằng mình hiểu họ thực ra chỉ là đầy đủ hình hình ảnh bạn nhìn thấy họ qua khe hở trường đoản cú căn hầm thành loài kiến của mình; Chừng nào chúng ta chưa thể yêu thương được điều gì không giống với tòa nhà của bạn, khác chị em bạn, nhỏ bạn, cho chừng đó chúng ta không thể nói mình biết yêu. Những tình cảm mà các bạn gọi tình yêu, thực chất là một hệ thống cảm xúc tự động chạy bởi dòng tích điện ái luyến.

Vậy thì hãy ra đường, hãy lên đường. Hãy tránh khỏi tòa nhà quen thuộc, có vẻ dễ chịu (vì không hẳn vận động), cùng với những con phố chưa đi sẽ biết đích đến, phần đông mảnh trời rời rộc sau khung hành lang cửa số cũ kỹ, phần đông con tín đồ đã “quá hiểu” nhau. đi ra đường để biết rằng bạn chẳng phát âm gì về tôi cả. Xuống đường để hiểu rằng bạn chưa từng yêu tôi, thậm chí là chưa từng biết tôi. Xuống đường để biết mình, biết người. Và dễ dàng hãy đi xuống đường vì một fan không thể nghỉ ngơi mãi trong nhà với bà mẹ và con.