Những chuyện kì bí của stine

-
- sai rồi, ngu thật. Chỉ việc nhìn để ý vào nhì điểm chođến khi bọn chúng nhòe thành ba điểm. Thời gian đó cậu hãy quan sát toàn bức ảnh, cậu đang thấynó.

Bạn đang xem: Những chuyện kì bí của stine

"Nó" sống đây đó là một bức ảnh ảo, hình ảnh không gianba chiều. Bức hình ảnh này thầy Gosling đã chuyển ra vào giờ bộ môn kỹ thuật tại lớpsáu của chúng tôi ngày hôm nay. Cửa hàng chúng tôi đang nghiên cứu về thấu kính cùng cáchquan sát những sự vật.

Đã cho tới giờ ăn uống trưa cơ mà cô bạn bè nhất của tôi, Lauren vàhai thằng bạn cùng lớp khác vẫn đang cố kỉnh dạy tôi bí quyết nhìn ảnh ba chiều. Tuy nhiên tôibiết là chúng chỉ tốn thời gian vô ích.

Tôi rưới nước nóng lên món khoai tây nghiền rồi gạt cà rốtsang một bên đĩa. Mẫu món củ cà rốt mà căng tin trường nấu nướng này lúc nào cũng còn sượng.

- Chẳng phải đâu. - Tôi nói, tay đẩy kính của mình lên. - Dùsao tớ cũng cấp thiết nhìn được loại gì.

- Cậu có thể. - Lauren dứt khoát. - chỉ cần luyện tập chútít, cậu sẽ có tác dụng được.

Đó chính là điều tôi thích ở Lauren. Các bạn ấy luôn lưu ý đến rấtlạc quan. Tôi còn ưa thích một điểm nữa của Lauren, đôi mắt - một đôi mắt xanh biếc.Trông chúng thật tuyệt dưới rèm tóc black huyền của cô.

- Wes sẽ bắt gặp cái gì đây? - Cornelia Phillíp hỏi, tiếnlại cạnh bàn ăn uống của chúng tôi.

Cornelia là 1 trong những đứa trong cặp sinh đôi ghét bỏ ở cạnh nhàtôi. Chị nó, Gabriella cũng đã tiến đến gần kề sau nó.

Gabriella để đĩa ăn của bản thân mình xuống bàn cửa hàng chúng tôi rồi ngồixuống. Bọn chúng làm như thể chúng tôi mời bọn chúng ngồi cùng không bằng.

- nuốm cậu sẽ bắt gặp cái gì đây, Wes? - Gabriella nhắc lạiy hệt câu hỏi của em nó ban nãy. Cặp sinh đôi này luôn luôn thích nhúng mũi vào chuyệnngười khác.

Chúng thuộc xoay xoay lọn tóc đuôi con ngữa vàng hoe dáng vẻ chờđợi tôi đáp lời. Hai bà bầu chúng cùng để một hình dạng tóc chỉ khác là từng đứa chảingôi về ở một phía để fan ta có thể phân biệt chúng với nhau. Ngoại trừ ra, chúngchẳng còn một điểm nào là khác biệt, của cả cái kiểu dáng khịt mũi khi cười, chúngcũng kiểu như nhau nốt.

Tôi đã từng nghe bọn chúng khịt mũi không ít lần vì như tôi đãkể, chúng sống ngay cạnh nhà tôi tại thành phố Fear. Những ai sinh sống ở lúc phố này ắtphải tất cả chuyện rùng rợn để kể. Cơ mà quả thực nếu tất cả ai hỏi tôi ớn cái gì nhấtthì tôi đã nói đó chính là đàn chúng, cặp sinh đôi xứng đáng ghét.

Chúng còn tệ hơn cả những trơn ma vẫn ẩn núp sau những bụicây, thoắt hiện ra chực nắm lấy rất nhiều ai đi ngang qua.

Tôi hotline cặp sinh đôi này là Corny với Gabby. Các cái tên hợpđấy chứ. Corny luôn luôn có số đông trò đùa tức giận mà toàn nhằm vào tôi. Nó thíchlàm mọi cách để biến tôi thành thằng ngốc.

Còn Gabby hay tía hoa. Nó được mệnh danh là người hay ngồi lêđôi mách tốt nhất trường trung học tập Shadyside. Và bạn có đoán được fan mà nó hayđưa chuyện độc nhất không? Đúng thế, chính là tôi - Wes Parker.

- Liệu Wes sẽ nhận thấy cái gì đây? - Giờ bọn chúng lại đồngthanh kêu to với loại giọng cao dần cao dần.

Tôi làm bộ lờ đi. Đó là biện pháp Lauren thường khuyên tôi. Tôi cốnhìn chăm bẳm vào đĩa thức ăn của mình, nghiền chúng nát ra.

Thấy tôi không trả lời, cuối cùng Corny cũng thay đổi đề tài:

- Mọi người có ai nhìn thấy cái gì mà lại kinh hơn cả mắtcon trườn thầy Gosling đang giải phẫu chưa? - Nó hỏi, nhăn nhăn dòng mũi rồi nhìnchăm chú khắp lượt chờ câu trả lời.

- bọn chúng mình đang nạp năng lượng trưa mà lại Cornelia. - Lauren đề cập khéo.

- Ờ, chị nghĩ hẳn nó đang vọt ra đầy bàn lúc ông ấy rạch rộngcái mắt. - Gabby đế thêm phớt lờ lời nhắc nhở của Lauren.

Lauren với tôi thuộc ợ lên một giờ đồng hồ rồi để ngay miếng thịtăn dở xuống. Còn hai đứa sinh song thì đồng thanh khịt mũi.

- kính chào Chad. - Corny giơ tay vẫy Chad Milller vừa ngồi xuốngbàn bên cạnh. Chad là một cậu chúng ta khá rét mướt lùng. Thậm chí từ bây giờ cậu ta khôngthèm liếc góc nhìn Corny.

- Hê, cậu ấy cười với em kìa! - Gabby nói. Một tay nó xoayxoay lọn tóc, tay tê tọng đầy khoai tây chiên lên miệng.

Lauren tròn góc nhìn hai đứa.

- Oa, ngồi bàn này thật chá…n. - Corny kêu.

- Ừ, đúng đấy. - Gabby đồng tình ngay lập tức. Nó với tay raba lô phía sau và rút ra một bức ảnh. Rồi nó trải bức ảnh đó ra bàn, chặn khaythức nạp năng lượng của tôi lên trên.

Ôi, không, tôi nhủ thầm. Lại một bức hình ảnh ba chiều. Phần đa đứangồi bao quanh cũng đang hiếu kỳ nhìn ra nơi chúng tôi.

- Cậu bắt gặp gì hả Wes? - Corny hỏi tôi bằng cái giọng ngọtngào giả tạo.

Nó biết là tôi ko biết ý kiến mà. Tôi chưa từng nhìnđược một bức hình ảnh ba chiều nào. Nhưng bây giờ đây tôi vẫn rứa chăm chuyên nhìn,mong sao đang thấy hình ảnh ba chiều phía sau đó.

Không nạp năng lượng thua.

- À… ừ… - Tôi đành bắt buộc thừa nhận. Tôi thấy mình thật vụng vềquá. Nhì đứa sinh đôi ghét bỏ này luôn làm cụ với tôi. - Tớ ko thấy gì.Chẳng thể nhìn được đồ vật gi cả.

Corny nghiêng đầu qua cái khay của tôi. Nó hai thẳng vào mặttôi:

- Thôi được, tốt hơn là cậu nên ăn uống hết chỗ củ cà rốt của mìnhđi.

Gabby cuộn bức hình ảnh lại rồi cả nhì đứa vứt đi, thủ thỉ vớinhau điều nào đấy và còn khịt mũi mấy cái.

- chúng tưởng chúng là fan pha trò xuất xắc chắc. - Tôi lẩm bẩm.- Ăn cà rốt của cậu đi. Thật nực cười.

Tôi quan sát xuống món cà rốt.

Không thể tin nổi.

Tôi rú lên một tiếng có tác dụng cả phòng ăn uống giật nẩy người.

chương 2

Mấy củ cà rốt đang giương góc nhìn lại tôi!

Một chiếc mắt đẩy đà mọc nơi đâu ra giữa mấy củ cà rốt.

Tôi lag vội ghế ra xa bàn. Cái ghế vướng yêu cầu viên gạch ốp cậpkênh đổ nhào xuống sàn kéo tôi té theo.

Ngay lúc đó có tiếng vỗ tay vang lên , từng giờ từng tiếngmột. Tôi ngẩng lên. Hoá ra là Corny. Nó đang cười cợt toe toét.

Gabby không để lỡ trò này. Nó cũng bắt đầu vỗ tay, vỗ rấtto.

Lauren kéo tôi dậy.

- Cậu ổn chứ? - Cô hỏi.

Tôi gật đầu, dựng mẫu ghế lên.

Giờ thì cả phòng ăn vỗ tay theo rồi mỉm cười ngặt nghẽo nữa chứ.Thậm chí cái tên lạnh nhạt ấy cũng cười.

Tôi vắt rặn ra cười, ngồi lại vào bàn.

Tôi cầm cái dĩa lên cầm cố chọc vào dòng mắt bò. Nó lại lăn sangđĩa khoai nghiền.

- Đồ giả. - Tôi rít khẽ qua kẽ răng với Lauren. - Nó chỉ làmắt nhựa. - Nói rồi tôi đứng phắt dậy.

- Cậu định làm những gì thế? - Lauren kinh ngạc hỏi.

- Mình đã giết chết hai đứa ấy. - Tôi đáp.

- bỏ lỡ đi. - Lauren cản, kéo tôi ngồi xuống ghế. - Lại mộttrò nghịch ngu ngớ ngẩn của nhị đứa bọn chúng nó thôi mà. Cậu cứ lờ đi là xong.

Tôi nhìn quanh nghiêng ngó search nhưng bọn chúng đã trở nên rồi.

- Tớ sẽ không bỏ qua đâu, không hẳn lần này. - Tôi vẫn rítqua kẽ răng. - Lần như thế nào tớ phải làm cho ra nhẽ.

Cho mang đến lúc tung trường, tôi vẫn còn tức tối. Lauren và tôiquyết định đi dạo một vòng xung quanh khu biệt thự hạng sang Old trước lúc về nhà.

- bất kể cậu nói gì, Lauren ạ. Lần này tớ sẽ không còn để yênchuyện này.

- nỗ lực cậu định làm gì nào? - Lauren hỏi. - Cậu quá hiền lànhkhông thể chơi lại hầu hết trò nghịch ngu xuẩn của chúng đâu.

Xem thêm: Driver Canon Laser Shot Lbp1210 R1, Download Driver Canon Lbp 1210 32Bit Cho

- Tớ cũng lừng khừng nữa… - Tôi đột đứng khựng lại thân đường.Tôi có cảm hứng ai đó đã kéo giật tóc bản thân ra phía sau. - quan sát kìa. - Tôi chỉvề phía shop Năm cùng Mười của Sal.

Bức hình ảnh của nhì đứa sinh đôi treo ngay giữa cửa sổ. Đó chínhlà bức trưa nay chúng cho shop chúng tôi xem.

Dưới bức ảnh là loại chữ: BỨC ẢNH KHÔNG GIAN bố CHIỀU KỲ BÍ- AI NHÌN ĐƯỢC HÌNH ẢNH tía CHIỀU CỦA NÓ SẼ CÓ THƯỞNG!

- thiết yếu nó đấy! - Tôi kêu lên.

- Nó nào? - Lauren hỏi.

- Bức hình ảnh trưa nay bọn sinh đôi cầm cố ấy. - Tôi giải thích. -Vậy là chúng đang núm đoạt giải thưởng. Trường hợp tớ mà nhìn được trước chúng, đó sẽlà biện pháp trả thù hoàn hảo nhất nhất.

- Đúng vậy! Đi thôi! - Lauren tâng bốc rồi nhắm đến phíanhà Sal.

Cái sàn gỗ cũ kỹ khẽ rít lên bên dưới chân shop chúng tôi khi chúngtôi phi vào căn nhà.

- Ở đây có mùi gì ấy. - Tôi thì thầm. - Mùi để lâu và độ ẩm mốcpha ít mùi trứng thối nữa.

- Phù, - Lauren thở hắt ra. - lại nóng bức nữa. - Lauren mởkhóa dòng áo khoác.

Chúng tôi đi loanh xung quanh trong một loạt mọi dãy bàn kim loại.Mỗi dãy được phân làn bằng một tấm bìa cát tông. Phần đông thứ trong shop có vẻrất lộn xộn. Mấy con búp bê vật liệu bằng nhựa nằm nhan nhản cạnh một đống nóng đun nước. Nhữngthỏi son ở ghếch trên một chiếc giá cắn dao.

Tất cả rất nhiều thứ hồ hết bừa bộn, không thứ đồ dùng nào được cất tronghộp hay quấn trong túi ni lông cả.

Cái siêu thị này thật lâu đời và thiệt kỳ lạ. - Lauren nhậnxét. Cô mở nắp một thỏi son để thấy màu. Nó sẽ mòn một nửa. Tởm quá.

Chúng tôi bước tiếp.

Phía sảnh sau vọng lên một phiên bản nhạc cổ. Tôi nhận thấy giai điệubản nhạc. Nó rất giống bản nhạc nhưng ông tôi đã nghịch khi công ty chúng tôi đến thăm ông.Một ban nhạc lớn, ông đã điện thoại tư vấn như vậy. Bạn dạng nhạc đang phát ra xuất phát từ 1 chiếc đài cũvà khá to.

Tôi đa số quên phắt mất chuyện bức hình ảnh kỳ túng thiếu khi tự cáigiá vùng phía đằng sau thình lình xuất hiện thêm một gã đàn ông.

Cả Lauren cùng tôi đều ngạc nhiên bật lùi ra sau, chẳng phát âm gãnày ở đâu chui ra.

Đây có lẽ rằng là Sal, tôi đã nhận ra.

Anh ta mang một bộ đồ đen kịt với mái tóc chải trơn mượt vuốtra sau. Anh ta để một cỗ râu rậm trông rất lạ, nó uốn nắn cong lên rồi chạy vòngquanh cằm. Đúng là khôn cùng khác thường. Nhưng này cũng chưa phải là vấn đề khác thườngnhất làm việc anh ta.

Đấy là cặp mắt anh ta. Chúng to với ướt không khác gì đôi mắt conbò cơ mà thầy Gosling sẽ giải phẫu sống lớp. Bọn chúng lồi ra từ bỏ hốc mắt anh ta.

Tôi lùi lại một bước yêu cầu suýt làm đổ cái rổ đựng đầy nhữngbức ảnh ba chiều kỳ bí. Tôi cụ một tấm lên rồi trải thẳng ra.

- Tôi… em mong mỏi lấy một tấm. - Tôi đính thêm bắp.

Sal nheo mắt:

- Hừ, vậy đấy. - Anh ta càu nhàu.

- À, em cứ do dự không hiểu làm vậy nào để có được phầnthưởng nhỉ? - Tôi gợi chuyện.

- Nó tất cả phải là 1 trong bức ảnh ba chiều quan trọng hay một cái gìkhác? - Lauren hỏi xen vào.

Sal lừ đừ lắc đầu:

- Đó chưa hẳn là câu hỏi của ta. - Nói rồi anh ta quay sống lưng lại.

Nuốt nước bọt bong bóng đánh ực, tôi lên tiếng:

- tuy thế nó được treo trên cửa sổ nhà anh mà.

- Đúng. - Sal thở dài rồi quay phắt lại quan sát chúng tôi. - Nóđược treo trên cửa sổ nhà ta nhưng chưa hẳn ta treo. Cái doanh nghiệp in bức ảnhnày vẫn treo nó lên . Chủ yếu họ cũng đặt một phần thưởng cho ai quan sát ra đồ vật gi bíẩn trong không gian ba chiều. Ta đã đồng ý để họ treo nó lên. Ta nghĩ đây cũnglà một phương pháp thu cháy khách hàng. Đã từ bỏ lâu không còn ai cài đồ ở siêu thị Năm vàMười này nữa. Giờ bọn họ toàn mua sắm ở phần lớn trung tâm thương mại lớn thôi.

Khi nói tới "trung trung tâm thương mại" môi anh ta conglên còn cặp mắt thì trợn tròn.

- Ta không thể tuyên chiến đối đầu nổi cùng với họ.

Lauren trải rộng lớn tấm hình ảnh lên bàn kính quầy bán hàng bụi bặm.

Tôi chú ý nhìn vào hàng tỷ chấm huỳnh quang li ti trênbức ảnh. Bọn chúng đủ các sắc màu sắc vàng, xanh, cam và hồng. Dẫu vậy tôi lại chẳng nhìnnổi hình ảnh ẩn vào nó.

- Tớ chỉ nhận thấy toàn chấm nhỏ thôi Lauren ạ. - Tôi thú thật.

Lauren tiến lại ghé gần cạnh mắt vào bức ảnh rồi lại lùi ra xa.Cô ấy cười.

- không vấn đề gì đâu, Wes. Tớ cũng có thấy gì đâu.

Sal cùng với tay ra giật mang tấm ảnh.

- Thôi. Chuyện kia tính sau. - Nói rồi anh ta cất luôn luôn ảnhvào chống quầy hàng.

- dẫu vậy em ý muốn có một cái. - Tôi làm phản đối. Tôi đề xuất trả thùbằng được hai bé nhóc căm ghét của phố Fear. - Em cần tìm ra ý kiến đượcnó.

Sal nhíu mày.

- Cậu hoàn toàn có thể nhìn được đấy, nhưng muốn thế cậu phải nên bathứ.

Tôi nín thở chờ đợi. Sau cùng thì cũng đều có người cho tôi biếtbí quyết coi được hình ảnh ba chiều.

- Cậu buộc phải một đôi mắt phải, một đôi mắt trái và một cỗ não. - Lần đầutiên tôi thấy Sal cười. Anh ta có một hàm răng vô cùng to chẳng khác gì răng ngựa.

Phải có kín đáo gì đây, tôi nghĩ bụng . Chả nhẽ anh ta đến làmình cố gắng xem ảnh ba chiều nhưng mà không đụng não xuất xắc sao? Tôi chìa một tờ tiềntrước phương diện Sal.

- xuất sắc hơn là những cậu bắt buộc cẩn thận. - Sal nhắc nhở, tay bấmvào nút tính tiền auto trên thiết bị thanh toán.

Lauren vội vàng hỏi:

- cẩn trọng với cái gì ạ?

Sal đi vòng qua quầy đến giáp cạnh tôi. Anh ta ghé gần kề mặtvào tôi, hai tròng mắt mở to. Bây giờ cặp đôi mắt anh ta lồi hẳn ra, trông thô lốhơn lúc nào hết, thậm chí còn tôi còn chú ý được rất nhiều vằn đỏ hằn lên.

Tôi hồi hộp lùi lại nhưng không thể vị cái giỏ đựng ảnh chắnngay sau lưng.

Sal chú ý tôi trừng trừng cứ như thể anh ta mong chụp giảm lớpngười tôi.

- Cậu có tác dụng nhìn được bức ảnh này hơn tất cả chúngtôi. - Anh ta thì thào bởi một giọng run rẩy.

Tôi né tín đồ cố thoát ra khỏi anh ta. Gã này quả không giống thườnghơn mình tưởng.

- Không, ôi em tất cả nhìn thấy cái gì đâu. Thế em mới yêu cầu đeokính chứ.

- Ta không kể tới khả năng thị giác. Dòng ta nói đến là hìnhảnh trong không khí ba chiều. Và… cậu là người đủ quyền lực nhìn thấu nó.

Anh ta rít lên khi kể đến từ " chú ý thấu" , dịp nàycặp đôi mắt lồi còn trố ra khổng lồ hơn.

- À nhưng mà cũng muộn rồi. - Lauren lên tiếng. - xuất sắc hơn là chúngmình phải về thôi Wes.

Tôi nhón tay gắng lấy tấm ảnh rồi thuộc Lauren khẽ khàng láchra phía cửa. Tôi cố lấy nuốm cửa đẩy nhẹ tuy vậy chợt 1 bàn tay khổng lồ bè vươn quavai tôi ấn khỏe mạnh cửa đóng góp lại.

Tôi tảo ngoắt lại.

Sal đang chú ý tôi chằm chằm.

Anh ta thì thào nghe rợn tóc gáy:

- Hãy lưu giữ đấy, cậu có công dụng đó. Cùng hãy nhớ gồm có thứ tốthơn là nên được sắp xếp trong không khí hai chiều thôi.