Những câu chuyện về tình thầy trò

-
November 17, 2020November 17, 2020xeotocaocap.comAimatov, quý hiếm vượt thời gian, người thầy đầu tiên, sách kinh điển, tình thầy trò, Văn học Liên Xô
*

Tác giả Chyngyz Torekulovich Aitmatov sinh vào năm 1928 mất năm 2008, là tín đồ Kyrgyztan và nổi tiếng với đầy đủ sáng tác văn học về quê nhà của ông. Aitmatov chuyên viết truyện ngắn, đái thuyết hiện tại thực. Rất nhiều đề tài chủ yếu của ông là: cuộc sống khắc nghiệt nhưng lại cũng đầy chất lãng mạn của tín đồ dân vùng đồi núi; tình yêu, tình bạn, tinh thần gan góc vượt qua đều thử thách; sự hi sinh thời chiến tranh; thái độ lành mạnh và tích cực đấu tranh của lứa tuổi thanh niên- đặc biệt là nữ thanh niên- để ra khỏi sự ràng buộc của những tập tục lạc hậu. Một vài tác phẩm vượt trội của ông là Jamilya (1958), Vĩnh biệt Gyulsary ( 1966), bé tàu trắng (1970), và tất yếu không thể không nói tới “Người thầy đầu tiên” được sáng tác vào khoảng thời gian 1962.

Bạn đang xem: Những câu chuyện về tình thầy trò

Truyện được đặt vào bối cảnh vùng quê hẻo lánh của Kyrgyzstan vào trong những năm 20 thế kỉ trước. Thời đó, trình độ cải tiến và phát triển ở phía trên còn thấp, tứ tưởng phong kiến, gia trưởng còn nặng nề nề, phụ nữ bị coi thường, trẻ mồ côi bị phải chăng rúng.

Mở đầu tòa tháp là hình hình ảnh hai cây phong to lớn được trồng cạnh nhau bên trên một ngọn đồi lộng gió. Không có bất kì ai biết rõ về bắt đầu của hai cây phong đó. Trường thọ này, lúc làng Ku-ku-rêu đón bà An-tư-nai một người viện sĩ khét tiếng cũng là người dân buôn bản về mở trường, kín đáo về hai cây phong mới được hé lộ.

An-tư-nai năm 15 tuổi đã bao gồm một tuổi thơ khôn cùng bất hạnh. Cô bé bỏng phải sống với những người thím gian ác luôn đánh đập cô bé. Vào một ngày nọ, giáo viên Đuy-sen một người tuổi teen cộng sản được cử về mở trường dạy dỗ học nghỉ ngơi làng Ku-ku-rêu, hai fan đã gặp mặt nhau. Thầy Đuy-sen hết sức quý mến An-tư-nai và mong xin mái ấm gia đình bà thím mang lại An-tư-nai đi học. Sau bao nhiêu vất vả, ở đầu cuối thầy đã thành công.

Thầy Đuy-sen cùng An-tư-nai cùng đồng chí học trò đã từng qua rất nhiều khó khăn, vào thời tiết khắt khe với cái không khí lạnh lạnh cóng tuy vậy họ vẵn gồm một nghị lực phi thường. Nhưng rủi ro mắn, bà thím An-tư-nai vẫn quyết gả cô cho 1 tên quý tộc to to và thô thiển để đưa tiền. Thầy Đuy-sen đang ra sức đảm bảo An-tư-nai. Nhì thầy trò đã cùng mọi người trong nhà trồng nhì cây phong bé nhỏ dại trên ngọn đồi với thầy Đuy-sen nói với An-tư-nai rằng giờ đây An-tư-nai như nhì cây phong này vậy, tuy vậy sau này, khi béo lên, An-tư-nai chắc chắn là sẽ thành công. Nhưng thực sự quá phũ phàng, An-tư-nai vẫn bị bắt đi làm việc vợ lẽ vô tư thầy Đuy-sen sẽ ra sức chống cự bọn quý tộc mang đến nỗi bị chúng đánh gãy tay cùng máu chảy đầm đìa.

Sau tía ngày sống trong địa ngục, cuối cùng An-tư-nai đã có thầy Đuy-sen cùng công an giúp đỡ và đưa lên tỉnh giấc học. Thời gian này, An-tư-nai vẫn biết mình tất cả tình cảm cùng với thầy Đuy-sen. Cô viết thư cho thầy dẫu vậy Đuy-sen không muốn làm ảnh hưởng tới câu hỏi học của An-tư-nai, anh đang không trả lời. Đã mấy lần An-tư-nai nhìn lầm bạn khác thành Đuy-sen nhưng điều đó gần như vô vọng do Đuy-sen đã đi dạo đội với bị đưa tin mất tích. An-tư-nai không hề hay biết việc thầy vẫn còn đó sống, và sau này trở về, làm một fan đưa thư lặng lẽ… Năm 1946, An-tư-nai trở về quê nhà xưa, vị trí cô đã béo lên, đã sống phần nhiều ngày tháng cùng với người thầy Đuy-sen của mình, đặt tên mang đến ngôi trường mà bà mụ đầu là: “Trường Đuy-sen” – ngôi trường có tên fan cộng sản đầu tiên.

không chỉ có gói gọn gàng trong chủ đề tín đồ thầy, fan trò trong giáo dục, cuốn sách qua từng tình tiết, truyện còn kể đến cảm xúc nam nữ và cả tình tín đồ cao đẹp xứng danh ngợi ca.

trước tiên phải kể đến tình cảm chân thành, cao thượng giữa người và người. Tình cảm này có lẽ được thể hiện cụ thể nhất qua hình tượng fan thầy Đuy-sen đầy lòng chưng ái. Dẫu chỉ là 1 trong những người thầy trong đôi mắt ngôi làng, Đuy-sen còn sinh sống với một vai trò vẫn còn đang cao thượng hơn thế nữa. Anh không các dạy học bên cạnh đó ra tay đảm bảo cho cô học trò nhỏ tuổi A-tư-nai của mình. Sự trung ương lí với thấu đáo trong quan tâm đến còn được diễn đạt khi anh gửi miếng xà phòng mang đến A-tư-nai vệ sinh rửa sau khi cô được anh giải ra khỏi tên ck tàn bạo. Còn đó là sự việc tinh tế trong giải pháp anh đáp nhận tình cảm 1-1 phương trường đoản cú A-tư-nai sau đó. Không từ chối cũng chẳng nhấn lời, Đuy-sen vắng lặng như một hành động không đồng ý vì một lí do nâng cao là không thích cô chây lười trong học tập. Chỉ nhiêu ấy thôi, ta hẳn đều hoàn toàn có thể thấy được trên đây quả một nhân cách đẹp cho dường nào.

mẫu đáng kể nhất còn là ở giá chỉ trị cao lớn thuần khiết, về hình ảnh đầy chân thực và xinh tươi về bạn nhà giáo cơ mà cuốn sách mang lại. Một bạn trẻ theo con phố và lí tưởng cùng sản, mặc dù với chỉ vỏn vẹn một ít kỹ năng và kiến thức nhỏ, Đuy-sen cùng với lí tưởng và niềm tin khỏe khoắn đã bạo dạng phát triển thành “Người Thầy Đầu Tiên” của ngôi làng. Một người thầy mà lại ta có thể thấy, xuyên suốt câu truyện là một trong giáo viên tận tuỵ vì niềm đắm say giáo dục, không chấm dứt học hỏi nhằm trầu dồi vốn kiến thức và đặc biệt nhất là anh dành riêng hết tận tâm tình yêu cho mọi fan học trò của mình. Cho dù thầy ngần ngừ nhiều chữ, tất cả khi cần đánh vần ra một bí quyết chật trang bị mới có thể đọc được, vốn liếng chữ nghĩa thì ít, đến chữ “cách mạng” mà thầy cũng hẹn sang tận năm sau mới dạy tuy vậy thầy sẽ luôn cố gắng hết mình để chỉ bảo học tập sinh, bao nhiêu kiến thức và kỹ năng thầy gần như truyền lại mang lại học trò. Nhưng đâu chỉ có cứ dạy chữ thì mới có thể là thầy: thiết yếu Đuysen đã thắp nến ngọn lửa nhen nhóm đầu tiên tại ngôi làng Ku-rê-kêu trước tiếng chỉ nghe biết chuyện làm lụng, đồng áng; khơi dậy lên trong tâm địa Antưnai các ý niệm trước tiên về nhì từ “học tập”, giúp cô bé nhỏ có thêm đụng lực nhằm vươn lên ra khỏi những rào cản, trở ngại trong cuộc sống đời thường mà siêng tâm học tập hành. Bên cạnh đó Aitmatov đã ngầm trung tâm niệm rằng Đuy-sen đó là người dẫn dắt mà người nào cũng cần có trong cuộc đời, ngườikhông yêu cầu thầy dẫu vậy vẫn xứng đáng được call là thầy. Xuất xắc nói giải pháp khác, câu truyện đã thành công xuất sắc trong việc khắc họa rõ nét người thầy, vị thầy giáo hết mực đẹp mắt đẽ, không còn mình vì nghề giáo.

Cuốn sách đã đem về cho tôi một đề xuất về những chuyển biến tình cảm và trung tâm lí sâu sắc. Ta hoàn toàn có thể liệt “Người thầy đầu tiên” vào hàng phần lớn cuốn sách rất cần phải đọc hay nói theo một cách khác đây là một trong “sách gối đầu giường”. Hầu hết giá trị về nhận thức và cảm xúc được truyền đạt qua lăng kính nhìn đời của vị tác giả trong truyện ngắn này là vô kể, phía trên xứng đáng là 1 tác phẩm để fan đời trung tâm đắc.

Trong truyện bao gồm những chi tiết thật đắt giá:

Đó là phút chốc thầy Đuysen tiễn Antưnai lên tỉnh và chứa tiếng hotline thất thanh cuối cùng:

– An-tư-ư-na-ai!

Đuysen hotline như thể vừa quên nói với Antưnai một điều gì vô cùng đặc trưng bỗng sực nhớ ra, mặc dù biết rằng bây chừ đã muộn mất rồi… cho tới tận khi khủng lên bên tai Antưnai vẫn tồn tại văng vẳng tiếng call ấy, thốt lên từ lòng lòng, từ hồ hết nơi sâu bí mật nhất trong thâm tâm hồn Đuysen, tiềm ẩn những tâm tư tình cảm tỉnh cảm mà lại thầy vẫn lỡ mất

dịp để bày tỏ, nhằm nói ra.

Xem thêm: Diễn Viên Anh Vũ Bị Ung Thư, Nghệ Sĩ Hài Anh Vũ Qua Đời Đột Ngột Tại Mỹ

Đó là lời nói ”Hai cây phong này thầy đem về cho em đây. Bọn họ sẽ thuộc trồng. Và trong những lúc chờ chúng to lên, ngày một thêm mức độ sống, em đã trưởng thành, em sẽ là một người tốt… Em bây chừ trẻ măng như một thân cây non, như song cây phong nhỏ này…”

Đó là hình hình ảnh Đuysen bế con nít qua nhỏ suối và cạnh đấy, trên phần nhiều con con ngữa no nê hung dữ, rất nhiều con fan đận độn, mũ da cáo đỏ đi qua đang chế giễu ông…

Truyện có những giá trị nội dung sâu sắc:

Thứ tuyệt nhất là người sáng tác đã chạm đến phần đa vấn nạn của làng mạc hội Kyrgyzstan thời bấy giờ:

Ở khu vực ấy, học là 1 khái niệm… dở hơi, bởi vì những đứa trẻ ấy là “những đứa bé nhỏ từ đời ông, đời núm bảy tộc tổ tiên đều lừng chừng lấy một chữ cắm đôi”, bự lên đề nghị đi chăn gia súc thuê, đi nhặt giatki (phân gia súc) nhằm đổi miếng nạp năng lượng qua ngày. Lúc Đuysen lần đầu bước đi tới làng, người dân lại hỏi rằng ngôi trường học để làm gì. Có bạn còn thốt lên rằng “Từ thượng cổ tới nay người ta chỉ sống bởi nghề nông, loại cuốc nuôi ta sống. Và con cái chúng ta cũng vẫn sống như thế thôi, học tập làm quỷ gì. Làm chỉ huy thì mới phải chữ nghĩa, chúng ta chỉ là dân thường thôi.” cụ thể họ luôn luôn quan niệm rằng việc học là không cần thiết. Những bốn tưởng lỗi thời ấy đã ngăn bước chân của gần như đứa trẻ mang lại một chân mây tương sáng, đến thành công xuất sắc của cuộc sống. Ngoại trừ ra, hình ảnh người thím và chú của Artunai còn giúp bật lên chính sách nam quyền phong kiến. Ở địa điểm ấy, phụ nữ không được quyền thông báo trong gia đình, mọi quyền hành, quyết định rơi vào tay tín đồ chồng. Chính vì thế mà bạn chú của cô nhỏ bé đã tức giận lên khi thấy bà xã mình bào chữa nhau với Đuysen cùng “nhúng tay vào phần đa chuyện không liên quan đến mình.” tín đồ chú sẽ quát túa : “Bà cai quản trong đơn vị này từ lúc nào đấy, bà ban đầu chỉ huy từ khi nào thế hả? Bớt khoác lác đi nhưng làm các vào.” Không các nắm đầy đủ quyền hành trong mái ấm gia đình mà người chú thậm chí còn tấn công đập fan thím tàn ác khi bà ta dám thông báo mà chưa được phép. Đến trẻ nhỏ mồ coi cũng bị xem là rẻ rách, chỉ để gia công công nạm sai việc, kiếm tiền cho người lớn. Cần thiết quên được những khẩu ca đanh thép của người thím với Antưnai: “Quân không thân phụ không mẹ! Chó sói có khi nào lại thành chó đơn vị được. Nhỏ nhà người ta thì tha của về nhà, còn nó chỉ chực đem của nhà đi mang lại thiên hạ. Muốn xem ngôi trường thì rồi tao sẽ mang đến xem, ngươi cứ còn bén mảng đến gần đó là tao tiến công què cẳng đi. Tao sẽ mang lại mày nhớ đời chiếc trường ấy… mẫu quân không phụ thân không bà bầu ấy thì học gì, tới các đứa có chị em có thân phụ hẳn hoi cũng còn không học tập nữa là. “

Thứ hai là nói lên mong ước của tác giả giành cho những định mệnh bất hạnh:

Tác giả đã gửi gắm đầy đủ vẻ đẹp nhất phẩm chất cao niên cho Antưnai – một cô bé nhỏ mồ côi nhưng to gan lớn mật mẽ, thông minh, thương người và người thầy Đuysen – fan đã đem lại ánh sáng học thức cho ngôi làng nhỏ nghèo khổ ấy. Họ rất nhiều xuất thân là hầu hết con người khốn khổ, Antưnai thì không cha không mẹ, đề nghị sống trong lời lăng nhục và những pha ra đòn đánh đập hiểm sâu của người thím còn thầy Đuysen mang đến làng với nhị bàn tay trắng, “sáng nào cũng thấy Đuysen mặc chiếc áo đen lủi thủi theo con đường mòn leo lên đồi tới địa điểm chuồng chiến mã bỏ hoang. Với đến buổi tối mịt bắt đầu trở xuống về làng. Công ty chúng tôi thường thấy anh mang một bó củi hay là 1 bó rạ khô khủng trên lưng.” mặc dù vậy, bọn họ không xong nỗ lực, cố gắng để chạm đến cầu mơ. Và cuối cùng, họ đang thành công. Dù hoàn toàn có thể nào, chiến thắng này hẳn sẽ luôn luôn đốt lên số đông ngọn lửa mãi tỏa nắng trong tim người hâm mộ về gần như con fan thật nghị lực, thật phi thường.

Thứ bố là ca tụng ình tượng cao đẹp nhất của thầy giáo tình nguyện Đuy-sen: bền bỉ, nghị lực, kiên trì, nhiều lòng vị tha, bao dung với nhân hậu.

Ngày Đuysen xuất hiện trong đời Antưnai cũng chính là ngày fan thầy làm chuyển đổi thế giới của cô. Nếu không tồn tại thầy Đuysen, Antưnai – đứa trẻ nhưng “từ thuở nhỏ nhắn mọi mong nguyện, số đông ý mong muốn của tôi hầu hết bị chôn vùi dưới phần nhiều lời mắng chửi” – đang như bao đứa trẻ không giống của làng, bự lên mà lừng chừng mặt chữ, rồi bị buôn bán làm vợ lẽ mang lại một bạn giàu có, sống một cuộc đời mãi ko thấy ánh sáng. Lần đầu tiên Antưnai được bạn khác suy xét thế, kể đến cô nghe mọi chuyện cô trước đó chưa từng biết hay ho đến thế, đối xử rất nữ tính với cô – khác hẳn với phần lớn gì cô gặp trước kia.

Dù bị cả dân làng xem là trò cười, thầy Đuysen vẫn kiên nhẫn đứng đó trong sân những ngôi nhà đậy đầy tuyết, kiên trì thuyết phục từng người thân phụ để đứa con bé dại được đến trường – vốn là một trong những “mái nhà tranh vách đất hở hoác mang lại nỗi ngồi vào lớp lúc nào thì cũng nhìn thấy hầu như đỉnh núi tuyết phủ”.

Người ta từng nói, sẽ không có khuôn hình nào có thể đặc tả được bối cảnh, cảm hứng xáo trộn của phút giây thầy Đuysen tiễn cô học tập trò nhỏ lên tàu, ra thành phố. “Từ biệt em, Antưnai của thầy… Em đừng sợ, hãy bạo dạn lên nhưng mà đi” – giờ đồng hồ Đuysen rơi vào gió, cả tiếng điện thoại tư vấn tên Antưnai ở khoảng thời gian rất ngắn tàu lăn bánh như muốn nói điều gì đấy rồi nghẽn lại vày đã muộn màng, biến chuyển khoảnh tương khắc đẹp cho đau lòng.

Ngày quay trở lại làng, Antưnai đã mất là cô bé lấm lem của ngày nào. Bà viện trưởng Viện Hàn lâm Antưnai đưa góc nhìn lên ngọn đồi, khu vực thầy Đuysen vẫn tiễn cô học trò Antưnai của mình ra thành phố, trái tim bà réo gọi cái thương hiệu Đuysen. Phần lớn thứ đã khác, bạn thầy ấy tiếng trở thành tín đồ đưa thư đầy hiệ tượng của làng, cô học tập trò nhỏ bận bịu trăm mọt của Viện Hàn lâm ngơi nghỉ thành phố. Bọn họ rồi chạm mặt lại nhau nữa không, không có bất kì ai biết. Nhưng chắc chắn rằng có một ngọn gió luôn luôn thổi bù

Không chỉ có mức giá trị nội dung, truyện còn mangGiá trị nghệ thuật và thẩm mỹ độc đáo:

Chuyện về thầy giáo Đuysen là 1 trong câu chuyện đơn giản và giản dị nhưng đã được Aitmatov kể lại bởi sự đổi khác tài tình vào ngôn ngữ. Ở đó không chỉ có ngôn ngữ kể chuyện, trần thuật mà còn tồn tại ngôn ngữ trung khu lý, ngữ điệu hình tượng. Sự hòa mình tài tình của tác giả vào 2 nhân thứ họa sỹ và Antưnai cùng chất tự sự pha tính trữ tình, hóa học hồn nhiên pha chất biện bệnh trong ngôn ngữ của truyện sẽ giúp tác giả thành công trong việc khắc họa đậm nét hình tượng bạn thầy giáo tình nguyện anh dũng và đầy hoài bão, đầy nhân hậu.

Thầy Đuysen là mẫu của tín đồ lính phương pháp mạng thấm nhuần công ty nghĩa nhân văn, những người dân đã quên thân mình vị sự nghiệp chung, vì tương lai của đất nước. Thầy mang lại ngôi xã hẻo lánh kia và kiên nhẫn thuyết phục, kiên nhẫn đấu tranh khiến cho thế hệ trẻ sống đó thoát ra khỏi sự tăm tối của rất nhiều định loài kiến cổ hủ, lạc hậu.

Thầy chính là cây phong với mức độ sống bạo phổi mẽ, bền chắc nơi nông thôn ấy, mặt khác là tấm gương mẫu mực để bất kỳ người cô giáo nào cũng có thể soi vào nhằm tự học, từ rèn luyện.

Chủ tịch hồ chí minh lúc sinh thời đã từng có lần căn dặn: “Nghề thầy giáo rất quan trọng đặc biệt và cũng tương đối vẻ vang” vày nếu không có thầy giáo thì không tồn tại giáo dục. Nói về vấn đề này, công ty hiền triết với thi hào mũm mĩm của Ấn Độ TOGO vẫn nói: “giáo dục một người lũ ông thì được một nhỏ người, giáo dục đào tạo một người lũ bà thì được một gia đình còn giáo dục một người thầy giáo thì được một cố kỉnh hệ”.

Đối với mỗi người, thời niên thiếu là một dấu ấn khó khăn phai vào cuộc đời. Và một trong những ngày chập chững cách đi đầu tiên ấy, người ta sẽ không thể như thế nào quên đa số bàn tay đã dìu dắt chúng ta đi trên con đường kiến thức và kỹ năng của nhân loại.

“Người thầy đầu tiên” của tác giả Aitmatov là một trong những tác phẩm nằm trong dòng cảm giác đó. Thiết yếu giá trị nhân văn thâm thúy của tác phẩm đã khiến bao vậy hệ học sinh đọc cùng thuộc lòng từng lời thoại, nhằm rồi, mang lại mỗi cơ hội tri ân thầy cô, người hâm mộ lại đề cập nhau tìm đến cuốn sách này.