Nghe nói ảnh đế có hậu trường

-
Nhân trang bị chính: Dung Trạm, thế Tiếu AnVăn án:Dung Trạm thức giấc lại, phát hiện mình lại sở hữu tình một đêm với nuốm đại thiếu. Bạn này là đàn ông của ông quấn hắc bạch lưỡng đạo, không ai dám dây vào.Sau đêm tiệc rượu lỡ thất thân đó, Dung Trạm chỉ coi như một hồi giao dịch, xong xuôi việc thì không quan hệ nam nữ gì.Nào ngờ, thay đại thiếu thốn lại dây dính y, một lượt dây dưa chính là ba năm, không chỉ có vậy lại càng ngày càng...yêu yêu quý y.Cố Tiếu An sau khi tự tay mai táng Dung Trạm, hắn bắt đầu mượn rượu giải sầu, cho tới một ngày say rượu thức giấc lại, phát hiện cánh tay kia rần, mở lớn mắt nhìn người đang ngủ vào lòng, vậy và lại là Dung Trạm mà tôi đã đánh mất?Sống lại một đời, hắn chỉ muốn bảo hộ Dung Trạm thiệt tốt, nếu như như yêu y là làm trái với thiên lí, vậy thì nỗ lực Tiếu An hắn sẽ ngăn chặn lại ý trời, chạm mặt Thần gϊếŧ Thần, gặp gỡ Phật gϊếŧ Phật.

Bạn đang xem: Nghe nói ảnh đế có hậu trường

Chủ Thụ Đam Mỹ Showbiz Sủng Tình Hữu Độc phổ biến Trọng Sinh
1/45
Chương 1

Xem thêm: Làm Sao Để Thoát Khỏi Friendzone, Friend Zone Là Gì

*Chương này có nội dung ảnh, nếu như khách hàng không thấy câu chữ chương, sung sướng bật cơ chế hiện hình hình ảnh của trình phê chuẩn để đọc.Ánh khía cạnh trời chiếu trên tấm rèm cửa sổ trắng tinh, làm ánh lên một độ cong xinh đẹp, dần dần phóng đại, sáng sủa rõ.Hàng mi lâu năm khẽ động, mở ra. Dung Trạm khẽ gạt cánh tay đã khoát trên người mình xuống, chịu đựng đựng sự đau cùng của cơ thể, từ trong gầm tủ quần áo lấy ra một bộ tây trang và cái áo sơ mày được là phẳng phiu, lại thuần thục mở phòng kéo, mang ra một mẫu qυầи ɭóŧ đen, đóng phòng kéo vào, rượu cồn tác giữ loát đến bao gồm y cũng bất ngờ, thầm cười nhạo bản thân, cụ thể là đang ở trong nhà người ta vậy mà tự nhiên và thoải mái cứ như ở trong nhà mình vậy.Đi vào phòng tắm, mở vòi vĩnh hoa sen, tùy ý để làn nước chảy lên thân thể rắn chắc. Từ vào gương nhìn hầu hết dấu dấu rải đầy bên trên ngực, y khẽ chau mày, cái brand name này không thể buộc phải thận hơn một chút được xuất xắc sao? quảng bá ngày lúc này có lẽ lại cần lùi lại rồi. Đây vẫn là lần thứ bố vì thân thể không dễ chịu mà buộc phải lùi quay, y cũng không hề mặt mũi như thế nào để gặp quản lí nữa.
"Rầm!" một tiếng, cửa ngõ phòng tắm rửa mở ra, Dung Trạm liếc mắt sang 1 cái, phương diện không xúc cảm lạnh nhạt tiếp tục làm việc của mình. Vậy Tiếu An vừa ngáp vừa cào cào làn tóc ngắn mất đơn thân tự, đôi mắt nhắm đôi mắt mở, thông qua tấm kính vào suốt nhìn thấy thân thể khỏe mạnh dưới dòng nước của fan bên trong, mỗi hễ tác rất đơn giản tự nhiên dẫu vậy lại tỏa ra sự mê hoặc bức người. Tiểu đệ đệ dưới lại có xu thế ngóc đầu dậy, cầm Tiếu An ráng sức nhịn xuống, thống khoái nhưng mà giải quyết trận chiến sinh lí này, từng giây mỗi phút ráng nhẫn nhịn để phiên bản thân không xúc động cơ mà hóa thân thành sói, thở lâu năm một hơi, tín đồ này trái thực không có chút từ bỏ giác làm sao hết. Đến khi Dung Trạm đi ra đã là bố mươi phút sau. Cầm cố Tiếu An ngước đầu quan sát đồng hồ đang làm việc đầu giường, chính xác là người tất cả bệnh sạch sẽ sẽ, rõ ràng trước lúc ngủ đã tắm qua.
"Tối nay em sẽ không còn về." Dung Trạm khoác một loại sơ mày trắng, ngón tay nhỏ dài download lại từng chiếc cúc một, hạ thân chỉ mặc độc một mẫu qυầи ɭóŧ. Từ góc độ của núm Tiếu An, chiều lâu năm của loại sơ mi trắng chỉ vừa đủ bít đi cặp mông cong vểnh, vừa thần túng bấn lại mê người, khiến cho hắn muốn lập tức đè người ta ra ăn uống sạch, nuốt hết vào bụng, căn bản không nghe rõ y đã nói gì, một lòng trầm mê vào hầu như động tác ưu nhã như thẩm mỹ ấy. Câu hỏi hắn thích làm cho nhất đó là ngắm quan sát y, chú ý mỗi cồn tác ưu nhã khoan thai như cảnh quay lờ đờ dưới ống kính, cẩn thận mặc vào từng mẫu từng cái quần áo, tiếp nối hắn sẽ lại từ từ túa từng dòng từng mẫu xuống, chú ý y từ bình tâm kiềm chế, sau đó bước đầu dần mất khống chế, ở đầu cuối phải mếu máo xin tha.
Hắn nghĩ, đây chắc hẳn rằng chính là lạc thú lớn số 1 đời này của mình, không có thứ khác. Rứa Tiếu An tuy góc nhìn ipad mà lại dư quang lại luôn bỏ lên trên người y, cho đến khi y cài xong xuôi chiếc cúc áo cuối cùng. "Lại đây." Khóe mắt gắng Tiếu An với ý cười, giọng điệu lại có một chút ít uy nghiêm không dễ phát giác, khiến người khác kiềm lòng ko được mà phải nghe theo lời hắn, y như bị khống chế. Dung Trạm chú ý xuống chiếc qυầи ɭóŧ không bít được gì mình sẽ mặc, do dự hai giây, sau cùng vẫn bước đến, y biết kháng lại bổn phận của hắn sẽ có kết cục thảm như thế nào. Y còn nhớ rõ, lần đó tôi đã phải nằm trên chóng suốt cha ngày liền. Cố gắng Tiếu An để ipad bên trên tay xuống, đứng dậy, khá nghiêng đầu giúp y bẻ lại phần cổ áo sơ mi, rượu cồn tác vừa thân thiện lại ấm áp. Dung Trạm sững người, núm Tiếu An bây giờ mới vỗ dịu vai y, nói "Được rồi. Vừa nãy em nói gì thế?" Dung Trạm lùi lại hai cách chân, phương pháp hắn một khoảng cách an toàn, nói giống "Tối ni em ko về." "Có hẹn?" trên mặt cố Tiếu An vẫn có nét cười, nhưng ngữ khí còn lạnh hơn hết trời đã đổ tuyết bên cạnh kia, khiến cho người ta cảm xúc hàn ý rét thấu tận xương. "Khó gồm được hôm nay rảnh rỗi, em muốn trở lại viếng thăm ba." Dung Trạm kiên nhẫn giải thích. "Có buộc phải anh đi cùng em không?" xung quanh vẫn có nét cười cợt như cũ, chỉ là giọng điệu ví dụ mềm đi không ít, tuyệt nhất thời Dung Trạm cảm thấy gồm chút đoán ko ra thánh ý, đang mong mở miệng từ chối, lại nghe được chũm Tiếu An lẩm bẩm tự nói bên tai "Không được rồi, tối nay còn có một trong những buổi tiệc rượu." Trái tim Dung Trạm buông xuống, thầm thở phào một hơi. Khi cố kỉnh lấy tay núm cửa chuẩn bị rời đi, sau sống lưng lại vang lên một câu nói khiến cho y hơi lảo hòn đảo "Sau lúc tiệc rượu kết thúc, anh sẽ đến." nhị giờ tối một tên nam giới nhân còn la cà ngoài đường, anh không sợ dọa chết ông chũm hả? Dung Trạm vờ như không nghe thấy, thuận tay mở cửa, xuống nhà. Thời điểm Vệ Thanh bắt gặp những dấu hôn nổi lập cập trên cổ Dung Trạm, suýt chút nữa thì kinh ngạc đến rớt cằm, vị tiểu cầm cố tổng này rút cuộc là say đắm cái cổ của Dung hình ảnh đế đến mức nào vậy? mỗi khi dấu hôn có dấu hiệu mờ đi sẽ sở hữu một chỗ khác bị in lại một dấu new thật đậm, hệt như đóng lốt vậy. Đến cả nhân viên hóa trang ban đầu ngạc nhiên, dần thành quen, cuối cùng thì gặp mặt lạ không ghê nữa. "Hôm nay..." "Tôi biết rồi, pr sữa rửa mặt tôi để giúp cậu xin hoãn lại." Vệ Thanh tức khắc phục hồi lại dáng vẻ chuyên nghiệp. Vệ Thanh đáp lại vượt nhanh khiến Dung Trạm tốt nhất thời không kịp bội phản ứng, đứng ngây ra một lúc. Tầm vóc ngốc nghếch này của y Vệ Thanh thỉnh thoảng mới bắt gặp một lần. Vốn định cù một quảng bá vào buổi chiều, hiện nay xem ra chỉ hoàn toàn có thể tạm hoãn. Với tình trạng này, sau đây những quảng bá nào cần quay từ phần ở cổ trở xuống, hoàn toàn có thể không dìm thì không nhận nữa vậy. "Hôm nay không có lịch trình nào khác chứ?" Vệ Thanh xem lại bảng định kỳ trình, gật đầu "Hôm nay không tồn tại lịch trình khác, tương lai cũng xếp thời hạn rảnh đến cậu rồi, tuy thế mà sau khoản thời gian ngày nghỉ hoàn thành sẽ siêu bận đấy." "Ừ."Dung Trạm gật đầu, kêu lái xe đưa mình đến căn nhà ở nước ngoài thành. Dung ba ba đang đứng trước cửa nhà dắt chó đi dạo, hiển nhiên không liệu trước đứa đàn ông bận trăm công ngàn việc của bản thân mình sẽ về nhà, nhất thời đứng ngây ra, Lộ Hổ kích động chạy đến mặt chân Dung Trạm thân mật cọ cọ. Dung Trạm treo kính râm ngồi xuống khẽ xoa đầu Lộ Hổ, khóe mồm cong lên một niềm vui nhẹ, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, vẻ mặt tràn trề sủng nịch. "Cái thằng này, về công ty sao không điện thoại tư vấn điện báo trước rước một tiếng?" Dung ba ba tiến lại kề bên Dung Trạm, kéo dây xích bên trên cổ Lộ Hổ lại, hai bạn cùng nhau vào nhà. "Mai là ngày giỗ của dì ấy." Dung Trạm thảnh thơi nhạt giải thích. "Ừ, cũng đã mười năm rồi, bố già thiệt rồi." Dung tía ba thở nhiều năm cảm thán. Dung Trạm ko trả lời, lúc bước vào thang máy new khẽ nói "Sau này thời tiết như vậy ba đừng dắt chó đi dạo nữa, rét mướt lắm." Dung ba ba gật đầu. "Hôm nay ăn uống gà Tam Bôi(*) nhé?" Dung ba ba nghiêng đầu nhìn nghía con mình một phen, thằng nhãi nhép này lại bé đi rồi, lần trước nó về đơn vị mới còn là một đầu hạ, chớp mắt một cái đã đến ngày đông rồi, thì thầm nghĩ phải làm vài món đàn ông thích bổ dưỡng cho nó bắt đầu được. "Được ạ." Dung Trạm đáp. Sau khi vào phòng, y túa kính râm xuống, tháo tây trang ra nhân thể tay rứa lên sopha. Vào nhà không tồn tại người giúp việc, Dung tía ba một đời cần cù thích không bẩn sẽ, chuyện của mình không thích người khác đụng tay, mọi việc trong đơn vị đều vày ông quán xuyến từng li từng tí. Về điểm này, hoàn toàn có thể nói, y đã có di truyền từ bố mình, thậm chí còn còn là hậu sinh khả úy(*). (*) Con xuất sắc hơn cha, trò xuất sắc hơn thầy,... Trước đây từng ngày đều chạy lịch trình dày đặc, đùng một phát lại thanh nhàn như vậy y lại có chút không đam mê ứng. Đi vào phòng bản thân nằm xuống mong nghỉ ngơi một chút, ở trên giường hồi thọ lại không sao chợp mắt được, khuôn mặt với thú vui của fan kia cứ quẩn mãi trong đầu. Đôi mắt hoa đào khá híp lại, chỉ một góc nhìn cũng hoàn toàn có thể khiến fan ta xiêu lòng hồn lạc phách, khóe môi luôn luôn cong lên vào vô thức. Y biết những người như vậy được hotline là tiếu diện nhân (*). Có những lúc rõ ràng đang rất tức giận, vậy mà lại lại y hệt như đang cười, chỉ cần thỉnh phảng phất trong mắt sẽ lộ ra một chút tàn ác. Lúc bình thường không tinh tế quan sát, cách nhau chừng rồi lại nhớ đến khuôn mặt của fan ta. (*) Khuôn mặt hay cười, bạn Việt mình cũng hay gọi những người dân nào mà bao gồm khóe môi cong cong như đang cười là người có khóe cười đó. Giữa y và hắn có thể tính là quan hệ giới tính bao chăm sóc hay công ty tớ? thiết yếu y cũng ko rõ nữa, y chỉ biết, tự sau đêm tối đó, hắn bắt đầu tùy ý đòi hỏi đối với mình, trọn vẹn không thèm suy xét cảm dìm của y cơ mà cường thủ hào đoạt. Hắn là nam nhi ông trùm sinh hoạt Giang Châu, chỉ việc một loại giậm chân của hắn cả Giang Châu đang rung chuyển. Chỉ là, gần đây hắn hình như có chút núm đổi, trở nên...ôn hòa hơn, trong đôi mắt lúc nào cũng mang theo nhu tình nồng đậm. Kì thực y thà rằng rứa Tiếu An vẫn đối xử cùng với mình như lúc trước đây, ít nhất y sẽ không còn có cảm xúc tội lỗi, cảm hứng tội lỗi như bản thân đang tận dụng hắn có tác dụng kẻ phòng lưng. Đang lếu loạn trong cái suy tư, Dung bố ba một tay vắt dao thái rau củ một tay cầm điện thoại cảm ứng của Dung Trạm đẩy cửa cách vào, theo sau là Lộ Hổ. "Con có điện thoại này." Nói rồi đưa điện thoại cảm ứng cho Dung Trạm, lúc quay ra còn bất mãn lầu bầu mấy giờ đồng hồ "ngày nào thì cũng bận". Dung Trạm cười, ba là hại mình đột ngột phải đi? Nhìn điện thoại cảm ứng thông minh hiển thị nhị chữ "Cố tổng". Hầu kết vô thức lên xuống một chút, trượt xuống bắt máy. "Em về rồi?" cố kỉnh Tiếu An ko dài dòng vô nghĩa, trực tiếp hỏi. "Ừ. Vừa về." Khó có những lúc Dung Trạm nói nhiều hơn nữa một câu, lại không có hỏi hắn làm thế nào biết được. Thế Tiếu an yên tâm, phụ thuộc ghế trong văn phòng, hút một khá thuốc rồi chậm rì rì nhả khói ra, "Không nên em nói từ bây giờ còn buộc phải quay một quảng cáo sao?" "Quảng cáo sữa tắm, hoãn rồi." Dung Trạm không lý giải nhiều, chỉ dễ dàng trần thuật. Thế Tiếu An cũng biết hành vi tối qua của bản thân có chút thừa đáng, Dung Trạm người này không thích nói chuyện, thời gian nào cũng như một quyển chân kinh, nhưng lời y nói ra luôn thật thâm thúy sâu xa. Nhớ lại dáng vóc khóc lóc xin tha của y buổi tối qua, hắn khẽ cười cợt ra tiếng. Dung Trạm hoài nghi nhìn điện thoại cảm ứng thông minh một cái, 1 bàn tay lại vuốt ve Lộ Hổ vẫn lăn lộn có tác dụng nũng mặt chân, trong thâm tâm thầm mắng biếи ŧɦái, hắn ta chắc chắn đang từ sữa rửa mặt này nọ nhớ đến tối qua... "Có chuyện gì không?" "Không có, chỉ là muốn nghe giọng của em." rứa Tiếu An dập điếu thuốc vào vào gạt tàn, khẽ đáp. Một câu này khiến cho Dung Trạm yên ổn người, nửa ngày sau mới tìm lại được giọng nói của mình, sợ hãi đáp một câu "Đừng quậy." Nói hoàn thành lại càng ân hận hận, câu này nghe ra cụ thể là đang làm nũng. Qủa nhiên, trong điện thoại cảm ứng lại truyền cho tiếng mỉm cười càn tinh ranh bất kham của hắn. "Em ở sớm đi." mỉm cười đủ rồi, tức thì trực tiếp cúp máy. Hắn một giây cũng ko nhịn được nữa rồi, ý muốn lập tức phi đến chạm chán y. Dung Trạm cảm thấy cụ thể sự cân bằng trong mọt quan hệ của bản thân và thế Tiếu An đang từ từ bị phá vỡ. Một thứ tình yêu mà y lạ lẫm thuộc chậm trễ tràn ra, khiến cho y có cảm hứng lo được lo mất. Dung Trạm nằm trên giường, một tay đậy trán, khổ não thở dài. Thân thể to bự của Lộ Hổ linh hoạt nhảy lên giường, ngoan ngoãn ở rạp cạnh bên y. Đến khi Dung Trạm chấp chới sắp ngủ, chuông điện thoại lại kêu lên, vẫn chính là Cố Tiếu An, lần này hắn chỉ nói đúng hai chữ "Mở cửa.". Dung Trạm open ra, nhận thấy Cố Tiếu An bên trên người vẫn còn đó vương vài bông tuyết, bỡ ngỡ thốt lên "Cố tổng?" (*) Đây là món con gà Tam Bôi
*