Kookmin

-
"Jeongguk, anh đang trong giờ làm việc." Jimin nhìn quanh. "Về đi, chúng ta sẽ nói chuyện sau. Đừng gây ồn ào ở Léto..."

"Sau?" Jeongguk nhướng mày, cố gắng không cao giọng. "Sau đến bao giờ? Em gọi anh không nghe máy, em nhắn tin anh không trả lời, em còn lựa chọn khác xuất xắc sao?"

"Jeongguk!" Jimin thở hắt, gằn giọng, kéo tay Jeongguk tới phòng nhân viên ở phía sau, đóng sập cửa lại. "Được rồi, nói đi, em muốn gì?"

"Anh đang tránh em."

"Anh không có lý vì gì để làm thế cả."

"Vậy anh đang làm gì đây, Jimin?" Jeongguk thở ra, và vuốt mặt. "Xin anh đấy, em buồn, em mệt, em đã mất ngủ cả tuần nay rồi, em không hiểu vì sao tất cả lại thành ra như thế này."

"Giữa chúng ta đâu có gì mang lại em buồn chứ?"

"Nghe này, Jimin, em hiểu rồi." Jeongguk cố gắng làm cho giọng mình dịu đi. "Em đã hiểu anh muốn gì hôm ấy rồi. Em đã suy nghĩ cả tuần, và trước hết, em xin lỗi. Chúng ta không phải bạn tình. Em khẳng định đấy. Thề có Chúa."

Jimin không nói gì, anh chỉ nhìn thẳng vào mắt Jeongguk, đợi cậu tiếp tục.

Bạn đang xem: Kookmin

"Em biết giữa chúng ta không chỉ có mỗi tình dục... Chúng ta nhiều hơn chỉ là làm tình..." Jeongguk giải thích. "Nhưng anh biết mà, em quá ngớ ngẩn ngốc để biểu hiện điều đó thành lời, em chưa bao giờ giỏi với việc biểu đạt những gì em nghĩ cả."

"Em xin lỗi. Em đã suy nghĩ rất kĩ rồi." Jeongguk thở ra một hơi nữa, và nhìn thẳng lại vào mắt người đối diện. "Em thích anh."

"Gì cơ?" Jimin dường như nghe không hiểu. "Em, thích anh?" Anh hỏi lại, với một giọng không chắn chắn.

Xem thêm: Con Người Trở Thành Khổng Lồ (Ấn Bản Kỉ Niệm 60 Năm, Minh Khai Book Store

"Đúng vậy, Jimin." Jeongguk cười. "Em nghĩ em đã thích anh từ lâu rồi. Có lẽ em mất hơi nhiều thời gian để nhận ra, nhưng em thích anh."

"Jeongguk," Người lớn hơn thở dài. "Em không cần như thế đâu. Đừng làm vậy chỉ vì em thấy thương hại anh. Anh không cần. Điều đó còn tệ hơn việc nói rằng chúng ta là bạn tình nữa. Đừng nói dối chỉ vì em muốn chúng ta tiếp tục lăn lộn trên giường với nhau."

"Không, Jimin," Jeongguk cuống lên. "Nghe này, em chưa từng nghiêm túc hơn với mỗi lời em nói ra như thế này vào đời. Em yêu mỗi khoảnh khắc em ở bên cạnh anh, cả Dexter nữa. Em thề mà. Em nhớ anh phát điên, em bối rối, em không thể tập trung vào bất kì điều gì khi biết rằng anh đã phải cảm thấy khó chịu vì sự ngớ ngẩn ngốc của em. Em-"

"Jeongguk." Jimin ngắt lời. "Nhìn vào mắt anh này."

Người nhỏ hơn thở thật khẽ, nuốt khan và làm theo. Cậu đã không nhận ra Jimin đã là một phần của đời cậu, cho đến khi anh rời đi, và cái khoảng không cô quạnh ấy khiến Jeongguk sợ.

Mắt Jimin lúc này rất sâu, sâu không thấy đáy, thế nhưng lại rất đẹp, trong xanh và có màu tách latte ưa thích chỉ sau latte trà xanh của Jeongguk. Cậu trai phát hiện ra mình lạc lối trong đôi mắt của người đối diện, và tim cậu đã đập nhanh, lại càng nhanh hơn.