Hậu cung chân hoàn truyện phần 2

-
*

Home » Hậu cung Chân trả truyện (Tập 2) » Hậu cung Chân hoàn truyện (Tập 4) - Chương 37 - Phần 2

Huyền Thanh ôm chặt lấy tôi, không nhiệt tình tới bài toán tôi giãy giụa chũm nào. Đôi mặt hàng lông ngươi nhíu chặt, y gạnh tai tôi, khẽ quát: “Nàng cứ cầm này mà lại đi hỏi, cô ta lại chịu nói với thiếu phụ sao? người vợ nên nhớ khi xưa chính cô ta đã lật lọng tráo trở, chứng minh cô ta là người của Hoàng hậu, chỉ việc nàng đi hỏi cô ta, Hoàng hậu sẽ sở hữu được cả ngàn cách để hại nàng, sau đó lại liên tục làm hại những người thân đã gồm được cuộc sống đời thường bình im của nàng!”

Tôi nghe thế, lồng ngực như bị một thứ nào đấy đột nhiên nện mạnh vào, lập tức ngừng giãy giụa, chỉ ngẩn ngơ đứng kia nghe y nói. Thấy tôi đã lặng yên, y bèn dịu tiếng nói tiếp: “Tuy chị em ở kế bên cung tuy vậy vẫn chưa thoát ra khỏi hiểm cảnh, phi tần không dễ ợt buông tha cho nữ giới đâu, bởi đó 2 năm đầu, Thái hậu mới sai Phương Nhược cô cô hàng tháng tới thăm cô gái một lần, bảo con gái chép gớm văn để đem lại cung, ấy đó là vì sợ nữ giới bị tín đồ ta hãm hại. Bây chừ Hoàng hậu mặc dù đã thả lỏng sự cảnh giác, mà lại một khi gồm động tĩnh gì, đàn bà ta không chắc đang không nhổ cỏ nhổ tận gốc, mà fan phải chạm mặt họa đầu tiên đó là Lung Nguyệt nghỉ ngơi trong cung. Trong cung tiếp tục có tín đồ mới được chọn vào, Hoàng hậu không còn thời gian lưu ý đến nàng nữa, tuy vậy một khi cô gái chạy đi kiếm Cố Giai Nghi, ko những sẽ không hỏi ra được điều gì, còn đánh rắn cồn cỏ, khiến cho Hoàng hậu lại một lần nữa đề phòng nàng. Nữ giới có hiểu không?”

Tôi lặng lẽ âm thầm nghe xong, nhị chân đột trở buộc phải mềm nhũn, độc nhất thời không tại vị nổi, yêu cầu tựa vào bạn Huyền Thanh.

Bạn đang xem: Hậu cung chân hoàn truyện phần 2

Huyền Thanh ôm chặt đem tôi, chậm trễ ngồi xuống đất, không nói thêm câu nào. Hoán Bích ngơ ngẩn ngồi xuống, khuôn khía cạnh ngợp vẻ thê lương, rấm rứt khóc, nói: “Tiểu thư, ko ngờ chúng ta lại quan yếu làm gì, chỉ rất có thể trơ ánh mắt mọi việc xảy ra.”

Tôi tựa vào lòng Huyền Thanh, vào đầu mở ra muôn vàn ý niệm, rối loạn vô cùng. Trở ngại lắm new bình tĩnh lại được, tôi gạt rất nhiều sợi tóc rối che trước đôi mắt ra, chậm rì rì nói: “Đúng vậy, hiện thời chúng ta ko thể làm những gì được cả. Hoán Bích, đã tất cả thư công ty gửi về, thân phụ tuy bị biếm mang đến Xuyên Bắc, một địa điểm hẻo lánh hoang vu, nhưng cuộc sống cũng ko tệ lắm; còn ca ca thì sinh sống Lĩnh Nam, tuy vất vả nhưng mà tính mạng vẫn còn đấy giữ được, không xảy ra vấn đề gì. Hiện nay chỉ cần bọn họ đi nhầm một bước thôi, một bước rất bé dại thôi, thì vẫn hại bầy họ tức thì đến tính mạng của con người cũng không giữ lại được. Hoán Bích...” Tôi lắc đầu vẻ thê lương. “Bây giờ mặc dù Cố Giai Nghi bao gồm ở ngay trước mặt, lời của bọn họ chẳng lẽ cô ta lại chịu đựng nghe sao? không lẽ cô ta lại chịu kể với chúng ta tất cả mối cung cấp cơn vụ việc sao?”

Hoán Bích khẽ lắc đầu, đờ đẫn nói: “Cô ta không chịu đựng đâu.”

Huyền Thanh khẽ vỗ vai tôi, an ủi: “Nàng đừng nôn nóng, chúng ta cứ suy nghĩ từ từ, cuối cùng rồi cũng kiếm tìm ra cách thôi.”

“Cuối thuộc rồi cũng tìm thấy cách?” Tôi bất chợt cười lạnh một tiếng. “Cho dù nạm Giai Nghi chịu nói, vị thiên tử thánh minh tê của chúng ta chẳng lẽ lại chịu đựng tin sao?” Tôi xoay tín đồ gục đầu vào lòng Huyền Thanh, nghẹn ngào nói: “Khi đó nhà vua đã không tin tưởng nên bên họ Chân mới trọn vẹn sụp đổ, nếu nhà vua chịu tin tưởng phần nào, giả dụ y... Thì nhà họ Chân đang không rơi vào cảnh như vậy.” Tôi cố gắng nuốt nỗi đau vào trong, gằn giọng nói: “Trước đây, khi muội còn làm việc trong cung, y đã không tin, hiện nay muội bị đuổi ra ngoài, mà rất nhiều kẻ ngày đó đã hãm sợ hãi muội như Hoàng hậu, An Lăng Dung cùng Quản thị ai nấy mọi sừng sững không đổ. Muội còn nghe nói hoàng đế sủng ái An Lăng Dung với Quản thị vô cùng, lại vừa tiến phong cho lũ chúng. Như thế dù muội có nói gì đi nữa, chẳng lẽ lại có công dụng sao?” Tôi bật khóc nức nở. “Khi đó, giả dụ còn một ít cơ hội, nếu như chưa rơi vào hoàn cảnh cảnh bụng dạ nguội lạnh, ko còn tài năng xoay chuyển tình hình, mặc dù muội tất cả phải chịu đựng nhục đến mấy cũng biến thành ở lại trong cung đợi ngày báo thù, quyết không nhằm Lung Nguyệt lúc còn ở trong nôi đã bắt buộc rời xa chị em ruột.” Tôi càng nói lại càng đau xót, trái tim sôi sục ko thôi, cạnh tranh lòng yên tâm lại được.

Huyền Thanh rất là xót xa, lại ôm chặt tôi thêm chút nữa, khẽ nói: “Hoàn Nhi, giả sử bây chừ nàng thực sự thuyết phục được vậy Giai Nghi đứng ra làm bệnh giúp nàng, rồi hoàng huynh hiểu được nỗi oan khuất ở trong phòng nàng, con gái thử nghĩ về xem, tiếp theo sau thì vẫn sao nữa?”

“Sẽ sao nữa?” Tôi lẩm nhẩm nói. “Cha cùng ca ca sẽ được rửa sạch sẽ oan khuất, sẽ rất có thể về triều phục hồi chức cũ, nhà họ Chân cũng theo này mà hiển hách trở lại.” Tôi ngoảnh khía cạnh qua phía khác, tuôn trào những giọt nước đôi mắt thương tâm. “Nhưng tẩu tẩu và Trí Ninh thì không quay về được nữa, không trở lại được nữa rồi.”

“Ngay cả lúc hoàng huynh cọ oan cho phụ vương anh của thanh nữ thì địa vị của thê thiếp liệu bao gồm bị lay động chút nào không?”

“Hoàng hậu?” Tôi vừa phẫn nộ lại vừa nhức khổ.

“Đúng vậy!” Huyền Thanh nói cùng với giọng bình tĩnh và thức giấc táo: “Ngày nào Thái hậu còn sống, ngày đó hoàng hậu vẫn đã là mẫu mã nghi thiên hạ, người chủ của lục cung. Hơn nữa, mặc dầu Cố Giai Nghi đứng ra làm cho chứng, mũi nhọn cũng chưa vững chắc đã chĩa về phía Hoàng hậu. Mà chỉ việc Hoàng hậu an toàn vô sự, An Lăng Dung cũng trở thành bình yên ổn vô sự, chắc hẳn rằng ngay đến Quản thị cũng chẳng phải hấn gì. Dù sao trong việc của nhà nàng, bọn họ phần nhiều không đứng ra làm cái gi cả. Nếu sự việc thực sự thừa phức tạp, liên quan quá lớn, hoàng huynh vì ước ao ổn định nới bắt đầu của triều đình, dù hiểu rõ là bao gồm oan khuất cũng biến thành không cho khảo sát tiếp nữa.” Giọng Huyền Thanh ngập cả vẻ đớn đau và bất lực: “Bởi vì chưng y là Hoàng đế, so với y, triều đình là quan trọng nhất, vì thế y sẽ không còn vì người nào cơ mà làm tổn hại mang đến nền móng của triều đình, câu hỏi này cô gái nhất định yêu cầu hiểu rõ. Không tính ra, dù cha anh của nàng rất có thể quay trở về triều làm quan, nhưng trong trường hợp bốn bề đều là người địch, cù về như vậy chẳng không giống nào gửi mình vào mồm cọp. Trường hợp lại xẩy ra biến cầm gì nữa, đàn họ liệu có chịu nổi không?”

“Liệu có chịu nổi không?” Tôi nhâm nhẩm như trường đoản cú hỏi mình. “Trở lại triều đình, thân phụ sẽ lại bắt buộc minh tranh ám đấu với những người khác, nhưng phụ thân đã già rồi, chắc rằng chẳng còn vừa sức nữa.” Tôi gượng mỉm cười một tiếng, buồn bã nói: “Thanh, nếu phụ vương và ca ca của muội được trả lại sự thanh bạch, bầy họ sẽ phải quay trở lại quan trường và không chấm dứt tranh đấu với người khác; còn ví như họ vẫn yêu cầu hàm oan, vậy thì muội thực là bất hiếu, khiến phụ vương và ca ca fan Nam kẻ Bắc, rất khó có thể có cách nào đoàn tụ. Thanh, muội rốt cuộc nên làm gắng nào new phải?”

Thanh khẽ không đồng ý vẻ thấu hiểu. “Chỉ e bạn nữ mà gồm chút động tĩnh nào, khi mối oan tắt thở của thân phụ anh chị em còn không được rửa sạch thì bản thân cô gái và toàn bộ người thân đã chạm mặt phải chuyện nguy hiểm rồi.”

Tôi cảm thấy rất là khó xử, lòng bi đát khổ không thôi, tốt nhất thời chẳng nói được lời nào.

“Tiểu thư!” Hoán Bích đột nhiên gọi tôi một tiếng, ngẩn ngơ chú ý về phía xa. “Thanh Hà vương gia suy xét rất chu toàn, vấn đề gì cũng đã nghĩ tới, bọn họ quả thật không nên khinh suất trong việc này. Tất cả điều...” Mí đôi mắt muội ấy hơi nẩy lên một cái, cặp mắt như bị thứ nào đó thiêu đốt, bừng lên một ngọn lửa rét bỏng. “Vương gia có một việc quan trọng đặc biệt nhất còn không nói.”

Hoán Bích bất thần dời ánh mắt về phía Huyền Thanh, lãnh đạm cất tiếng: “Vương gia, không lẽ khi ngài răn dạy tiểu thư chớ nên khinh suất, vào lòng không có một chút tư tâm như thế nào sao?”

Hoán Bích vận bộ đồ quần áo màu xanh, lại thắt tua dây sườn lưng xanh biếc, giữa làn cỏ xum xuê xung quanh, toàn thân muội ấy như hòa vào trong, duy có khuôn khía cạnh là tái nhợt chẳng có chút tiết sắc, song mắt y như đầm nước trong veo sâu ko thấy đáy. Muội ấy trầm giọng nói: “Hoán Bích dù thế nô tỳ nhưng mà trong việc này cũng đều có cái quan sát riêng của mình. Vương gia cố gắng khuyên đái thư do đó cũng là sợ đơn vị họ Chân thoát tội, rồi tiểu thư quay trở về trong cung, trở lại ở kề bên hoàng huynh của ngài, như vậy ngài và tiểu thư sẽ bị đứt mối tình duyên, không biện pháp nào nối lại, đúng vậy không?”

Tôi gượng cười cợt một tiếng, đựng giọng trầm buồn: “Hoán Bích, Đại Chu kể từ lúc khai quốc đến giờ đã làm được mấy trăm năm, muội từng nghe nói có hiền thê nào sau thời điểm rời cung tu hành nhưng còn rất có thể trở lại hậu cung không? Muội mang đến rằng ai ai cũng là Võ Tắc Thiên sao, giỏi là Hoàng đế nào thì cũng chung tình như Lý Trị? Huống chi hoàng đế đuổi ta ra khỏi cung không phải là vì cha và ca ca, mà là vì ta đang mạo phạm cho tiên Hoàng hậu, tính tình lại ko được ngoan ngoãn. Đây cũng là nguyên nhân Hoàng hậu không tiếp tục hãm sợ hãi ta nữa.”

Hoán Bích khẽ nói: “Đạo lý tuy là bởi thế nhưng đái thư dù sao cũng là bà mẹ ruột của Lung Nguyệt Công chúa, nếu nhà họ Chân được rửa không bẩn án oan, chúa thượng có lẽ sẽ niệm tình cũ, cũng trở thành nghĩ mang đến tiểu thư, đến lúc đó dù ngại vì lễ chế nhưng mà không đón đái thư về cung tuy vậy cũng hoàn toàn có thể thường xuyên tới thăm tiểu thư. Một khi câu hỏi này xảy ra, vương gia với tiểu thư còn có thể qua lại như hiện nay sao?”

“Hoán Bích...” Lòng tôi thầm khiếp hãi, không kìm được xem qua phía Huyền Thanh.

Xem thêm: Nên Đeo Nhẫn Cưới Tay Nào? Vị Trí Đeo Nhẫn Cưới Của Con Gái Nên Đeo Nhẫn Tay Nào

Y suy nghĩ như vậy có lẽ là hơi ích kỷ tuy nhiên sự ích kỷ này còn có gì không đúng sao?

Mà một khi đến ngày ấy rồi, có bao giờ tôi cũng ích kỷ bởi vậy không?

Huyền Thanh cúi đầu trầm ngâm một lát, bỗng ngước hai con mắt trong veo lên, khẽ mỉm cười. “Hoán Bích, không ngờ cô lại tối ưu như vậy.”

Hoán Bích nháng ngẩn ra rồi bắt đầu hơi nhếch khóe môi, nở một niềm vui gượng gạo. “Vương gia nói như vậy là khen nô tỳ xuất xắc là giễu cợt nô tỳ đây?”

Huyền Thanh chậm rãi lắc đầu, khẽ cất tiếng: “Hoán Bích, cô trái thực thấu hiểu tư vai trung phong của ta. Nếu không có những nguyên do trước đó, có lẽ rằng cô thật sự có thể nhận định rằng ta là 1 nam nhân ích kỷ. Nhưng...” Y khẽ nở nụ cười, tương tự làn gió dịu lướt qua thảm cỏ biếc xanh. “Đổi lại là cô, liệu cô có bằng lòng để phụ thân anh mình quay trở về nơi cung đình thường xuyên tranh đấu, đến sự an ninh trong nửa quãng đời còn lại cũng ko thể bảo vệ không? Liệu cô có chấp nhận để trưởng tỷ của bản thân mình trở lại mặt một phái mạnh nhân ko trân trọng cô ấy, ko yêu yêu đương cô ấy, hoài nghi tưởng cô ấy, dường như còn yêu cầu tranh đấu cùng với vô số phụ nữ nhân khác không?”

Sắc mặt Hoán Bích sáng về tối bất định, tương tự thời ngày tiết sau một trận mưa mùa hạ, lát sau bắt đầu ngẩng lên, nói: “Vương gia...”

Huyền Thanh phòng lời muội ấy lại, nói tiếp: “Cô là người cốt nhục chí thân, rã cùng chiếc máu với bọn họ, cô hãy nói đến ta biết, cô vẫn muốn người thân của chính bản thân mình phải sống những tháng ngày vậy nên không? ví dụ như trưởng tỷ của cô, giả dụ giành được thành công trong cung, vậy có nghĩa là cả cuộc đời này sẽ nên tranh đấu với những nữ giới nhân khác; mà lại nếu cô ấy thua, có thể ngay mang lại nơi vùi thân cũng chẳng có. Cô là muội muội của cô ấy, cô hãy nói đến ta biết, cô chấp thuận để cô ấy sống một cuộc sống như vậy sao?”

Hoán Bích hết sức hoang mang, lắc đầu nguầy nguậy.

Huyền Thanh buông giờ đồng hồ thở dài, nói: “Những tháng ngày trong cung cô ấy đã đề xuất sống nắm nào, cô bầu bạn bên cạnh cô ấy tất yếu phải làm rõ nhất. Có lẽ nào cô ước ao cô ấy đề xuất chịu khổ đợt tiếp nhữa sao? trong cả cô cũng ko muốn, vậy ta vốn luôn luôn coi cô ấy như bảo bối của cuộc đời, tất nhiên lại càng không muốn, cô gồm hiểu không?” chấm dứt lời, y liền vậy chặt mang bàn tay tôi.

Hoán Bích rất là chấn động, ko kìm được trợn tròn mắt, há hốc miệng, ngây tín đồ ra đó. Tôi thì thầm cảm động, nước mắt đủng đỉnh tuôn rơi, lại cố gắng chặt lấy bàn tay y, cúi đầu, cất tiếng: “Nhưng lũ họ là người thân máu mủ của muội, muội thiết yếu trơ mắt nhìn lũ họ phân cách hai nơi, mãi mãi không có ngày đoàn tụ.”

Y rẻ giọng nói: “Nàng chớ quên, ta mặc dù chỉ là một trong kẻ từ từ tản tuy thế dù gì cũng có thân phận vương vãi gia, là huynh đệ của đương kim Hoàng thượng. Phụ thân anh nàng phải ngăn cách hai vị trí Xuyên Bắc, Lĩnh Nam, biện pháp nhau nghìn dặm, nếu tất cả thể, ta sẽ tìm biện pháp điều bọn họ về và một chỗ. Nhưng cô gái thì yêu cầu chịu nóng ức một ít rồi, chẳng thể thường xuyên gặp gỡ mặt phụ thân anh.”

Tôi cúi đầu, chuyển tay vệ sinh nước mắt. “Nếu thân phụ muội giữa những năm mon tuổi già còn tồn tại được nụ cười như vậy, dù muội cả đời này sẽ không thể chạm chán lại đàn họ cũng chẳng sao.”

Hoán Bích nhìn Huyền Thanh chuyên chú, hỏi: “Vương gia tất cả chắc sẽ làm cho được không?”

Huyền Thanh tỏ vẻ tráng lệ và trang nghiêm và kiên định, xem qua phía tôi. “Điều đã hứa với trả Nhi, ta cố định sẽ có tác dụng được.”

Hoán Bích quấn ngón tay vào dải dây lưng xanh biếc, trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Tâm ý của vương gia cùng với trưởng tỷ, Hoán Bích tất yếu hiểu rõ, vương gia vẫn nói vì vậy rồi, Hoán Bích xin cố mặt phụ thân anh với trưởng tỷ bái tạ vương gia.” ngừng lời, muội ấy bèn trang trọng hành lễ, khom bạn thật sâu.

Khi ngửng lên, cặp mắt Hoán Bích đã trong veo trở lại, không thể vẻ phẫn uất như trước đó nữa. “Vừa rồi Hoán Bích nói năng lỗ mãng, thực đã mạo phạm vương gia rồi.”

Huyền Thanh rộng lượng nói: “Không có gì, mặc dù sao cô cũng đã giúp ta nói ra trung ương sự khó nói trong lòng.” sau đó y tức thì đỡ tôi đứng dậy, hotline phu xe pháo lại, dịu các giọng nói với tôi: “Trời sắp tối rồi, bọn họ quay về trước đã.”

Lúc này đương là tháng Chín, hai bên đường lúa mạch sẽ mọc dày, khiến cho người nhìn cảm thấy thư thái. Thỉnh thoảng lại sở hữu cơn gió thổi qua, phần lớn làn sóng lúa mạch nổi lên giữa biển khơi vàng bát ngát, khấp khểnh lên xuống ko ngừng, tương tự như những mối vai trung phong sự và nỗi sầu lo vô tận trong tâm tôi vậy. Tôi không muốn để Huyền Thanh lo lắng, dạng hình vẫn thế giữ vẻ thản nhiên, cơ mà sau một hồi tròng trành trong xe ngựa, vô số trung khu sự vẫn cứ trào lên không ngớt.