Giữa dòng đời ta lạc mất nhau

-

Tôi cùng em lúc này mỗi fan đều đã tìm được một nửa của mình, nhưng các kỉ niệm về em vẫn còn mãi vào tim.

Bạn đang xem: Giữa dòng đời ta lạc mất nhau

“Cái gì của chính bản thân mình sẽ là của mình…”, em đã nói với tôi như vậy. Cả tôi cùng em đầy đủ là ái tình đầu của nhau, những cảm hứng về nhau đa số lạ lẫm, thú vị.

Nhà tôi cùng em cực kỳ gần nhau, chỉ phương pháp chục bước chân. Em hơn tôi một tuổi cơ mà tôi không bao giờ gọi em là “chị” cả, đối với tôi em như 1 cô bé nhỏ dại nhắn, xinh xinh… Hồi kia khi không yêu nhau, tôi vẫn xuất xắc chọc em, chú ý em tức nhưng mà tôi thầm cười, chưa hẳn vì hể hả mà vị cái vẻđáng yêucủa em. Gắng là tôi phù hợp em từ cơ hội nào mà lại không hay, tôi luôn dành cho em sự nhiệt tình đặc biệt. Các chiếc CDmớinhất tôi phần đa cho em xem trước tôi, biết em thích nạp năng lượng kẹo mút tôi liền download cho em, không hẳn một cây mà lại là 10 cây… và cứ cầm cố tôi quan liêu tâm theo cách riêng của tôi.

Em điện thoại tư vấn tôi là “mèo” bởi em bảo chú ý mắt tôi to và da tôi black như một chú mèo vậy, tôi mỉm cười thích thú vì lần trước tiên có bạn đặt mang lại mình một cái nickname. Cụ là tôi cũng về nhà nuốm tìm một cái nickname thật dễ thương để đặt mang đến em… À, “mèo con”! Đúng rồi, ví như tôi là mèo thì em là mèo con, mèo con của riêng tôi. Hôm sau, lúc đi học, bởi vì tôi và em vẫn hay ngóng nhau đi học, tôi đã mong muốn buột miệng hotline em hai tiếng “mèo con”, nhưng tự nhiên tôi thấy ngượng ngượng. Có lẽ tôi với em hiện giờ chưa là gì hết… cùng tôi đành giấu nó.

Em hỏi:

- Sao khía cạnh mèo đỏ vậy?

- À…à….chắc vày trời nắng và nóng đó.

Em cười khúc khích, dĩ nhiên em phát hiện được tôi đang ngượng. Những hôm nay tôi tự nhiên phát hiện tại ở em một sự hồn nhiên vô tứ đến lạ. Tôi thầm cầu em sẽ cười cợt mãi như vậy, em cười thật đẹp.

Và đồ vật gi đến cũng yêu cầu đến, tôi ra quyết định tỏ tình cùng với em mặc dù trong lòng khôn cùng sợ, hại em vẫn từ chối. Tôi xem xét cả tối trằn trọc ko ngủ được. Ngày sau tôi nhắn tin mang lại em và nói:

- bao gồm một bạn lớp Mèo suy xét My đó!

- Ai vậy Mèo? Em đáp ngây ngô.

Tôi ra vẻ túng mật:

- Cái này không nói được! kín đáo quốc gia.

- Nóiđi mà, ai vậy? Em tò mò.

Lúc này tôi rất ý muốn nói fan đó là tôi, nhưng không hiểu nhiều sao tôi không dám nói.

Xem thêm: Tâm Sự Của Người Sắp Chết - Những Điều Hối Tiếc Của Người Sắp Lìa Đời

- Để mai Mèo nói đến nghe. Tôi tìm giải pháp từ chối.

Hôm sau, tôi tưởng em vẫn quên.Nhưng không, em vẫn lưu giữ và bắt đầu “tra khảo” tôi trong cả cả đoạn đường tới trường mà tôi vẫn chưa chịu đựng nói. Đến tiếng ra chơi, em hotline tôi ra với hỏi:

- fan Mèo nói ngày hôm qua là ai vậy? Nói My nghe đi, chớ làm tín đồ ta tò mò và hiếu kỳ thế chứ!

- À… ừ… à… Tôi ấp a ấp úng không dám nói.

- Mèo ko nói là My nghĩ bạn đó là Mèo kia nghen!

Chính câu này của em làm cho tim tôi như vỡ vạc òa, tôi mong muốn nói ngay loại câu mà trước nay tôi rất mong nói “Mèo ham mê My”. Vậy mà khi tôi sắp nói thì giống hệt như có cái gì đó chặn ngay họng quán triệt tôi nói. Tôi lại tìm phương pháp từ chối.

Nhưng bên cạnh đó mọi thứ trong tôi đã đến giới hạn, ngay về tối hôm đó, tôi rước hết sáng sủa để nói với em: “Mèo ưng ý My”. Cả hai công ty chúng tôi cảm thấy lúng túng, không nói đề nghị lời nhưng chỉ biết quan sát nhau. Em đã gắng tay tôi cùng nói: “My đợi câu này của Mèo thọ rồi Mèo biết không. My cũng thích Mèo”. Đôi bàn tay của shop chúng tôi siết chặt mang nhau trong niềm hạnh phúc của hai con tim, một 18 một 17.

Từ kia tôi đã rất có thể gọi em là “mèo con” rồi, cùng tôi càng quan tâm em nhiều hơn, tôi chỉ ước ao đượcởbên cạnh em, chú ý ngắm em cười. Tôi cảm nhận được niềm sung sướng của em, các chiếc nắm tay, những câu chuyện vui, những nụ cười trao nhau như càng làm shop chúng tôi thêm ngay sát gũi. Em cho tôi cảm xúc ấm áp, xúc cảm mình là một trong người đặc biệt quan trọng của ai đó. đầy đủ lúc không chạm mặt em tôi thiệt sự thấy cạnh tranh chịu, và gần như một ngày dài hôm đó tôi chỉ biết ngồi nhớ mang đến em.

Quả thực em với tôi đã bao gồm với nhau tương đối nhiều kỉ niệm, không ít đểgiờ đây xa nhau chừng tôi vẫn luôn nhớ em. Những buổi đi học về gặp mặt mưa, mặc dù rất lạnh nhưng trong tim lại cảm thấy ấm áp vô cùng, vì sát bên tôi bao gồm em. Em xoay sang với nói cùng với tôi: “Những cặp yêu nhau mà lại cùng đi bên dưới mưa thì sẽ luôn hạnh phúc đó”. Tôi cười và hy vọng rằng đó là việc thật. Rồi cả hồ hết ngày cuối tuần hai đứa đèo nhau bên trên chiếc xe đạp Nhật đi uống trà sữa, mặc dù lúc đến nơi cái áo tôi sẽ ướt nhẹp vì mồ hôi nhưng nếu được chở em tôi cũng nguyện làm suốt đời.

Tôi thường giỏi hát cho em nghe, em ưng ý nhất bàiBảntình ca đầu tiêncủa Duy Khoa. Em bảo nghe bài bác đó thật ý nghĩa, tuy thế tôi không thích vị nó bi thương quá. Tôi không tin tưởng vào loại gọi “ghét của như thế nào trời trao của ấy” tuy vậy nó thiệt sự đúng với tôi.Chúng mình bắt đầu có gần như mâu thuẫn, giận hờn vu vơ, em cũng khóc nhiều hơn cười. đôi lúc tôi trường đoản cú hỏi trên sao bọn họ cứ luôn làm thương tổn nhau, tôi tự trách mình là kẻ vô dụng, tôi sẽ hứa sẽ mang lại em trở thành cô nàng hạnh phúc, cầm cố mà tôi lại không làm được.

Em lên đh và vậy đổi, hình như cuộc sống đô thị tạo cho “mèo con” của tôi khác các quá. Vẫn biết ai rồi cũng phải chuyển đổi vì cuộc sống thường ngày vốn là một cái vòng tuần hoàn tuy vậy tôi vẫn yêu thương “mèo con” của thời xưa hơn. Hầu như cuộc bào chữa vã, những hiểu nhầm cứ làm chúng mình cách nhau hơn. Tôi quyết định chia tay. Tôi ko biết đưa ra quyết định đó đúng xuất xắc sai mà lại hiện tại chắc rằng đây là cách tốt nhất cho chúng tôi.

Ngày chia ly cả tôi với em hồ hết khóc, cùng thật lạ công ty chúng tôi lại đứng ngay cái nơi mà xa xưa tôi sẽ tỏ tình cùng với em.Tôi thì thầm trách ông trời đã gồm 1+1="2" cớ sao lại còn 2:2="1." Em bước đi chỉ còn mình tôi đứng đó chú ý em, nỗi đau trong tim tôi như tan vỡ òa, tôi chỉ mong mỏi đập đổ vỡ cái nào đó nhưng biết từng nào là đủ.

Có lẽ tình đầu không phải là tình cuối, tôi vẫn phải tiếp tục cuộc sống thường ngày không bao gồm em. Lúc này tôi và em đã là sv năm hai năm ba. Các lần về nhà, đi ngang công ty em tôi vẫn cảm thấy trong tâm bồi hồi. Tôi bất chợt nghĩ đến em, tôi bỗng nhiên nghĩ mang lại cô nhỏ bé đang đứng đó nở niềm vui thật tươi cùng với tôi. Tôi và em giờ đây mỗi bạn đều đã tìm kiếm được một nửa của mình, nhưng phần đa kỉ niệm về em vẫn còn đó mãi trong tim, như bài hát nhưng tôi đã hát cho em nghe…