Bạn giường bất đắc dĩ

-
Chap 1 Chap 2 Chap 3 Chap 4 Chap 5 Chap 6 Chap 7 Chap 8 Chap 9 Chap 10 Chap 11 Chap 12 Chap 13 Chap 14 Chap 15 Chap 16 Chap 17 Chap 18 Chap 19 Chap đôi mươi Chap 21 Chap 22 Chap 23 Chap 24 Chap 25 Chap 26 Chap 27 Chap 28 Chap 29 Chap 30 Chap 31 Chap 32 Chap 33 Chap 34 Chap 35 Chap 36 Chap 37 Chap 38 Chap 39 Chap 40 Chap 41 Chap 42 Chap 43 Chap 44 Chap 45 Chap 46 Chap 47 Chap 48 Chap 49 Chap 50 Chap 51 Chap 52: kết thúc
*

“Thiểu năng nhưng biết chuyển em tới đỉnh điểm, ổn chứ?”

Anh ghé giáp vào tai cô nói nhỏ dại song tách đi, cô cũng chẳng dám rốn lại thêm giây như thế nào nữa.

Bạn đang xem: Bạn giường bất đắc dĩ

Mừng bởi câu này chỉ nói với cô, còn nếu không thì ngay cả cái hố lớn tất cả khi cô cũng tất yêu nhảy xuống kịp.

<...>

Bàn ăn bây giờ chỉ còn có hai người, Nhậm Luân cùng Doãn Bắc, cả một khoảng không gian nhạt nhẽo. Học tập luật không hẳn là ai cũng cứng đề cập hết nhưng trường hợp cố này thì trù trừ nói sao.

Nhậm Luân những lần mong mở miệng nói nào đó nhưng nhìn trung ương trạng Doãn Bắc trong khi không được giỏi nên thôi.

Vì cô mê say Nhậm Lăng nên quan hệ của cả nhì càng thêm khó khăn xử trong khi tất cả đều nhận ra tình cảm của nhau. Ai coi ai là yêu, ai xem ai là bạn, ai xem ai là anh em...

Lúc thọ sau Doãn Bắc bắt đầu mở lời, “Anh nói xem, anh Lăng thiệt sự yêu thương cô ta ư?”

“Anh không nghĩ rằng em không nhận biết điều đó.”

Tình cảm của họ hoàn toàn chân thực, từ ánh nhìn trao nhau, cử chỉ, hành động và lời nói,... Tất cả đều bắt nguồn từ tình yêu. Đến từ đầu đến chân ngoài cuộc cũng hoàn toàn có thể dễ dàng nhìn ra được.

Phải, cô nhấn ra, tuy vậy nói cô phải đồng ý thế làm sao đây, một mối tình chưa phải nói vứt là có thể bỏ được. Cô cũng không đành lòng nhận chiến bại như vậy, rõ ràng, cô là người đến trước...

Có cần ông trời luôn luôn bất công vậy không? hay là trước giờ ông chưa từng đối xử công bằng với ai.

“Hai tín đồ đó nhất định nên chia tay...”

“Doãn Bắc, em hãy từ quăng quật đi, như vậy chỉ có tác dụng em khổ sở hơn thôi.”

Doãn Bắc quan sát cậu miễn chống nở nụ cười, “Từ bỏ... Anh, từ vứt được không?”

Nhậm Luân yên lặng, thật muốn cười từ bỏ giễu bao gồm mình cơ mà cười không nổi. Cả hai siêu giống nhau, đa số đem lòng đi yêu một tín đồ không yêu mình, điều này thật tồi tệ.

Cậu vốn biết rõ là cấp thiết nhưng lại bảo cô trường đoản cú bỏ, có phải là quá ngây ngô không?

Ôn Tịnh cùng Nhậm Lăng thuộc đi ra, tuy phân vân hai fan đi đâu nhưng chắc chắn rằng là đi chung.

Khoảng nửa tiếng sau thì ăn sáng cũng kết thúc, hầu hết là ngồi chờ hai cô bé ăn kết thúc thôi chứ anh em Nhậm Lăng chỉ ngồi nhâm nhi một ly cafe.

Đưa Doãn Bắc về rồi Nhậm Luân về bên khu nhà đất của anh trai. Gồm một ngày nghỉ ngơi thôi cơ mà cũng chẳng buông tha đến cậu, đành bắt buộc ở lại mang lại sáng sớm tương lai rồi về nhà luôn vậy.

Những cặp đôi bạn trẻ đang yêu nhau, hay là sắp đến cưới ai nhưng chẳng ý muốn có không gian riêng tư chứ. Do nhà sẽ nhường mang lại em trai đề xuất Nhậm Lăng bắt buộc cùng Ôn Tịnh về tòa nhà gần trường.

Và thời khắc này đó là lúc nhằm anh đòi đền bù tổn thất về thể xác lẫn ý thức đây...

Ôn Tịnh open bước vào trong nhưng bụi bay mịt mù. Khoảng thời hạn trước đó cô đều ở trong nhà anh nên đa số chẳng về đây, không dọn dẹp vệ sinh nên ở chỗ nào cũng dính bụi.

Nhậm Lăng đưa tay quạt quạt trước khía cạnh cô, ho nhẹ, “Em ra bên ngoài đi, anh dọn chút rồi vào.”

Anh vẫn dọn nhà đến cô ư?

Thời này mà tìm được người như vậy không đề nghị chuyện dễ dàng đâu nhỉ.

Xem thêm: Top 8 Các Khu Chợ Bán Hải Sản Đà Nẵng Giá Rẻ Đà Nẵng Không Thể Không Đến

Ôn Tịnh lắc đầu, “Vậy làm thế nào được, nhằm em dọn thuộc anh.”

Anh xoay fan lại, gửi hai tay nâng gương mặt nhỏ kia lên nhìn chăm chú. Thuộc nhau làm việc nhìn thì cũng vui đấy, nhưng mà...

“Sẽ hơi dơ đấy.”

“Không sao, làm ngừng rồi tắm cũng rất được mà.”

“Ừm, hoàn thành anh tắm thuộc em.”

Đó biết ngay mà, cuối cùng anh chẳng có ý gì xuất sắc cả!

Ôn Tịnh khẽ lườm anh rồi đi nhanh vào trong, chắc hẳn rằng nên tiếp tục đến dọn dẹp và sắp xếp nơi này thì tốt hơn.

Nhậm Lăng đưa stress tay và khẩu trang cho cô, tuy nhiên cả hai hối hả bắt tay vào dọn dẹp và sắp xếp lại căn nhà. Tuy anh là bọn ông nhưng thao tác làm việc nhà khá tốt, vệ sinh kỹ càng lại sạch mát sẽ, làm cho Ôn Tịnh cũng đề nghị cảm thấy hổ thẹn.

Anh thật sự là người đàn ông hoàn hảo, về các mặt.

Căn công ty sau một giờ sẽ trở bắt buộc sạch sẽ, new toanh, nhìn tất cả sức sinh sống hẳn ra. Cô mệt mỏi nhừ ngồi phịch xuống sô pha, nhan sắc mặt phiếm hồng vì chưng mệt. Đúng thiệt là cô ko thích phù hợp với những các bước thế này lắm...

Nhậm Lăng đi đến ngồi cạnh, đột nhiên quay thanh lịch nói, “Chuyện cơ hội sáng trong nhà dọn dẹp anh vẫn không làm xong.”

Gương mặt kia dần dần tiến gần kề lại, hàm ý rõ ràng. Cô vội đem tay đậy miệng anh, khá nhích bạn ra sau.

“Không được, em còn chưa tắm.”

“Việc đó không quan trọng.”

Nhậm Lăng vùng dậy bế bổng cô lên tiến trực tiếp về phía phòng ngủ. Lúc này dù có làm cái gi thì cô cũng cấp thiết thoát được rồi!

Vừa được bỏ lên trên giường thì Ôn Tịnh vẫn vội kéo chăn quấn tín đồ mình lại, quan sát anh bằng ánh mắt đề phòng, dự cảm không đỡ một đợt tiếp nhữa ập đến.

Anh nhấp lên xuống đầu, cô tất cả cần phải lo ngại thế ko chứ, anh cũng đều có ăn giết mổ cô đâu.

“Để anh coi lại đa số lời em nói hồi sáng nào.”

Lời... Lời gì cơ?

Ôn Tịnh thốt nhẹ, nhị má ửng hồng. Đừng đề nghị vậy chứ, phần nhiều chuyện đó hoàn hảo và tuyệt vời nhất phải quên đi ngay, hổ thẹn biết bao.

Từ chuyện nói với Doãn Bắc là mình đã sẵn sàng cho anh một bữa ăn kéo dài đến tối, rồi bảo anh chờ đến khi trở về nhà, tới thời gian nói với người khác rằng anh là em trai bị thiểu năng...

Thật ra là chẳng khác nào đâu nói "Cái miệng hại mẫu thân" cả!

“Em không nên rồi... Nhậm Lăng.”

“Đừng quan sát anh bằng ánh mắt, cả giọng điệu thâm tình đó, chỉ càng thêm hại bạn dạng thân em thôi.”

Nhậm Lăng vô thức đưa tay sờ chóp mũi rồi nói tiếp, “Em có thể không thực hiện lời nói của em, tuy thế anh chắc chắn sẽ triển khai được lời nói của mình.”

“Lời nói gì cơ?”

“Thiểu năng tuy vậy biết đưa em mang lại đỉnh điểm!”

Anh đi tới gỡ bỏ chăn quấn trên fan Ôn Tịnh ra rồi kéo cô ngồi lên đùi mình. Mùi hương trên tóc cô thoảng nhẹ qua làm anh cảm thấy rất thoải mái.

Ôn Tịnh cũng không làm gì nữa, vì chưng cô biết rõ gồm phản chống cũng vô dụng, chưa phải tự nguyện, cũng không hẳn do ép buộc. Cô cũng lần chần rốt cuộc bạn muốn gì nữa...

Anh thời điểm nào cũng khiến cho cô yêu cầu đi xung quanh một vòng luẩn quẩn mà không tồn tại lý vì thế đấy!

“Tịnh, được không?”

Một câu hỏi bất thình lình chuyển ra, có tác dụng Ôn Tịnh tốt nhất thời lừng chừng phải trả lời thế nào.

Tuy anh cực kỳ muốn, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của cô, mặc dù không bắt buộc là lần đầu dẫu vậy mà chỉ việc một cái khước từ là anh sẽ dừng để cho cô có thời hạn sẵn sàng trung tâm lý.

Sau một hồi lưỡng lự, Ôn Tịnh ngồi trực tiếp dậy dịu nhàng để vào môi anh một nụ hôn.