
“Em làm việc một lát đi, lúc nào đến ô cửa họ Phó, tôi hotline em.” “Được!” mẫu xe dìu dịu khởi động.Không biết qua bao lâu, một tràng giờ đồng hồ chó sủa vang lên, đánh thức Phó Thiên Thiên.Cô tự dưng mở bừng mắt, nhìn tư phía một cách đầy cảnh giác.Cô vẫn nằm mơ.Cô mơ về thời điểm cô vẫn còn đó là Tử Xa, đang thi hành nhiệm vụ.Cô cùng những vây cánh kia...đều còn sống.Trong phút giây mở đôi mắt ra, tất cả đồng đội của cô ý đều thay đổi mất.Bên cạnh cô chỉ bao gồm Bùi Diệp đã cầm cố ý chỉnh tối màn hình laptop để coi tài liệu, cùng với con đường gần biệt thự nghỉ dưỡng nhà chúng ta Phó, và...Cô là Phó Thiên Thiên.Ánh đôi mắt cô tối đi, vẻ mặt hiện rõ sự cô đơn.Thì ra, đó chỉ là một trong những giấc mơ.Cô vỗ dịu lên trán.Những ngày đổi thay Phó Thiên Thiên, cô luôn luôn không ngủ yên giấc khi đêm đến, trong tim chỉ ao ước mau chóng nâng cấp thể lực của mình, rồi tìm cơ hội trả thù cho bản thân và lũ của cô.Hôm ni hiểm khi ngủ được, lại còn ngủ say vắt này.Nghe giờ tim đập mạnh dạn bên tai, lúc này Phó Thiên Thiên mới phân biệt mình đang phụ thuộc ngực Bùi Diệp nhưng mà ngủ.Cô lập tức nhíu mày ngồi thẳng dậy.Bùi Diệp có phần tiếc nuối trong khi thấy Phó Thiên Thiên ra khỏi lồng ngực mình, cũng đã thấy được vẻ mặt cô đơn của cô khi bắt đầu thức dậy.Vì sao cô lại cô đơn? Anh cảm thấy phiên bản thân Phó Thiên Thiên có vô số ẩn số, gồm điều anh cũng không cấp hỏi cô.Một ngày nào đó cô mong nói mang đến anh biết thì tự nhiên và thoải mái sẽ nói thôi.“Em dậy rồi à?” Bùi Diệp mỉm cười quan sát cô.Vẻ khía cạnh của Phó Thiên Thiên đã khôi phục như thời gian ban đầu.Cô lãnh đạm trả lời: “Ừ, cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà.” Nói rồi, cô mở cửa xe, định bước xuống.Vừa cử cồn chân, cô liền cảm thấy được một cơn đau ập tới, đau tới cả cô gần như có cảm xúc đây không phải là hai chân của mình.Phó Thiên Thiên hít một tương đối thật sâu new đặt được hai chân xuống đất.Cô gặm chặt răng, nuốm nhịn đau bước xuống xe.Bùi Diệp đứng bên cạnh xe, trơ mắt nhìn Phó Thiên Thiên chật đồ bước từng bước một một đi vào cổng biệt thự nghỉ dưỡng nhà chúng ta Phó.Khi cổng chính trong phòng họ Phó mở ra, Phó Thiên Thiên bước vào sân biệt thự.Bấy giờ, Bùi Diệp bắt đầu ngồi lại vào xe.Sở Hành lấy làm cực nhọc hiểu, hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, giả dụ anh và có Phó sắp tới tuyên cha đính hôn, vì sao anh không gửi thẳng cô Phó vào nhà?” Anh chỉ gửi Phó Thiên Thiên về, và chỉ dừng tại đầu đường cách quãng thự nhà họ Phó ko xa.Bùi Diệp hờ hững liếc quan sát Sở Hành, gõ vơi ngón tay lên đùi.“Tôi gửi cô ấy về nhà xong xuôi rồi thì sao? hiện nay cô ấy vẫn không hủy hôn, tôi đem tư bí quyết gì để vào trong nhà họ?” Anh cũng muốn quang minh chủ yếu đại đưa cô về nhà, nhưng hiện nay anh vẫn chưa danh chủ yếu ngôn thuận.Sở Hành đột hiểu ra.Đúng, bây giờ Phó Thiên Thiên với Trịnh Thư Thành vẫn còn hôn ước.Thân phận hiện thời của Bùi Diệp là tín đồ thứ ba phá hoại hôn nhân gia đình của người khác, quả thật không thích hợp đưa Phó Thiên chủ yếu về nhà cô.Thấy vẻ mặt bực bội của Bùi Diệp, Sở Hành hy vọng cười thầm nhưng không dám, chỉ có thể âm thầm nhịn cười, cảm giác sắp nhịn đến nội thương tới nơi.Vừa bắt đầu vào biệt thự, Phó Thiên Thiên chú ý thấy phía bên trong đèn đóm sáng sủa trưng.Mà Phó Hồng Chương, Phó Minh Thanh, Lư Xảo Nghiên và Phó Linh Nguyệt đều ăn mặc chỉnh tế ngồi trong chống khách.Thấy Phó Thiên Thiên đi vào, tứ người hàng loạt nhìn về phía cô.Hôm nay Phó Thiên Thiên cực kỳ mệt, body rã rời.Cô không thích nói chuyện, chỉ xin chào Phó Hồng Chương một giờ đồng hồ “ông nội” rồi đi thẳng lên cầu thang.Phó Minh Thanh đùng một phát nổi giận quát mắng vang biệt thự.“Mày vẫn còn đấy mặt mũi về công ty hả?”